Nói Yêu Em 99 Lần

Chương 493: Chương 493: Khắc chế không được lời tỏ tình (3)




Chương 493: Khắc chế không được lời tỏ tình (3)

Editor: May

Tô Chi Niệm đánh xong dấu chấm câu cuối cùng, lúc đang chuẩn bị nhấn gửi, bỗng nhiên cả người giống như là bị điểm huyệt đạo, cứng đờ yên tĩnh ở trên ghế lái.

Một câu “em yêu anh” của cô, khiến cho thế giới của anh nở đầy hoa tươi, phong cảnh đẹp không sao tả xiết, anh mừng rỡ như điên, nghĩ hận không thể lập tức đến trước mặt cô, ôm lấy cô, ôm chặt lấy cô, thâm tình khẩn khoản đáp lại cô một câu: “Anh cũng yêu em.”

Nhưng sao anh, sao anh đã quên ... Anh không có tư cách ở cùng một chỗ với cô...

Vừa rồi trong lồng ngực có bao nhiêu cực nóng, lúc này trong lồng ngực liền có bấy nhiêu băng hàn.

Huyết dịch toàn thân sôi trào, trong phút chốc hoàn toàn lạnh buốt, vẻ mặt kích động nhảy nhót của anh, biến thành bi thương cứng đờ hơn cả khóc từng chút một.

Càng huống chi, đây chỉ là một dòng tin nhắn, có lẽ... Là một trò đùa của cô cũng không chừng...

Tô Chi Niệm vừa an ủi chính mình như vậy, vừa chậm rãi bước xuống xe, sau đó giẫm mặt đất bị mặt trời phơi đến nóng bỏng, bước từng bước trở về nhà lần nữa.

Mẹ còn đang bận rộn ở trong phòng bếp, Tô Chi Niệm sức cùng lực kiệt ngã ở trên ghế sofa, nhắm mắt lại, cũng không có một chút buồn ngủ nào nữa, trong đầu quanh quẩn đều là dòng tin nhắn kia của Tống Thanh Xuân.

Qua khoảng ba phút, mẹ đi ra từ trong phòng bếp, thấy anh nằm ở trên ghế sô pha, cho rằng anh ngủ, không có lên tiếng, sau đó bước bước chân lên lầu.

Một lát sau, lại bước bước chân đi xuống lầu, đi đến trước mặt anh, phủ một thứ gì đó giống như tấm mền lên người anh.

Anh mở to mắt, mẹ cười từ ái với anh, nói: “Sao không vào phòng ngủ, cũng không ở chỗ này bị thổi gió lạnh.”

Anh không lên tiếng, chậm rãi ngồi dậy.

Mẹ thấy anh không ngủ nữa, liền rót cho anh một ly nước, sau đó nói liên miên cằn nhằn lời lẽ bình thường: “A Niệm, giờ con đã lớn thêm một tuổi, đừng nên luôn bận rộn công việc, cũng nên suy xét cân nhắc chung thân đại sự.”

Chung thân đại sự... Lúc bốn chữ này truyền vào trong tai Tô Chi Niệm, tay nắm ly nước của anh lơ đãng run rẩy một chút.

Người phụ nữ anh muốn cưới, chỉ có một người, là người phụ nữ vừa mới nói với anh một câu “Em yêu anh”, nhưng anh lại không cách nào đáp lại.

Tô Chi Niệm không lên tiếng, mẹ liền cứ nói về vấn đề đó: “Thừa dịp hiện tại mẹ còn trẻ tuổi, con kết hôn, có đứa bé, mẹ còn có thể nuôi giúp, bằng không qua hai năm, thật là không giúp được gì ...”

Tô Chi Niệm đặt ly nướcở trên bàn trà, chậm rãi dựa vào trên ghế sofa.

Trên mặt anh vô cùng bình tĩnh, giống như là đang rất nghiêm túc nghe mẹ lải nhải, nhưng trong thân thể của anh, lại có một cổ đau đớn tỏa ra ngoài từ chỗ sâu trong cốt tủy.

Ngoài cô ra, anh đối với người phụ nữ khác, đừng nói là hưng trí, ngay cả đụng một chút cũng hết sức ghê tởm, anh cưới vợ như thế nào, lại có hài tử như thế nào?

“Lần trước lúc dì Tôn của con tới, nói bà ấy có một cháu gái thân thích nhỏ hơn con hai tuổi, vừa du học trở về từ nước Mỹ, con có muốn chọn ngày nào rãnh rỗi để gặp mặt không?”

Sau đó mẹ lại nói thêm gì đó, Tô Chi Niệm không nghe, bộ dáng vẫn luôn im lặng không nói.

Có lẽ một mình mẹ nói một lúc lâu, cũng không có ý nghĩa, dần dần liền ngậm miệng lại.

Trong phòng hoàn toàn rơi trong yên tĩnh, một lát sau, mẹ lại động môi, giống như là muốn lại lải nhải chút gì đó, chỉ là vừa nói hai chữ “A Niệm”, điện thoại di động của Tô Chi Niệm liền vang lên.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.