Nói Yêu Em 99 Lần

Chương 491: Chương 491: Khắc chế không được lời tỏ tình(1)




Chương 491: Khắc chế không được lời tỏ tình(1)

Editor: May

Tống Thanh Xuân nhìn chăm chú màn hình điện thoại di động, hô hấp không khỏi trở nên dồn dập lên, đầu ngón tay cô nâng lên rồi để xuống, để xuống lại nâng lên, lặp lại nhiều lần như thế, từ đầu đến cuối đều không có đè xuống.

Làm sao bây giờ? Chẳng may cô tỏ tình, anh vẫn sẽ không thích cô thì làm sao?

Lúc đó, không phải anh và cô ngay cả bạn bè cũng không làm được ư?

Một thế giới không có anh... Tống Thanh Xuân còn chưa bị cự tuyệt, nhưng chỉ vừa nghĩ đến sáu chữ này, lồng ngực cô liền đau đớn bén nhọn lên.

Nhưng không thử, làm sao biết nhất định sẽ bị cự tuyệt?

Trong đầu Tống Thanh Xuân giống như là đang đánh nhau, vô cùng hỗn loạn, đến cuối cùng, cả người cô đều trở nên hơi phát điên, dùng sức túm lấy tóc, ném điện thoại di động ở trên giường.

...

Bởi vì quá yêu, luôn sẽ có rất nhiều lo lắng.

Tống Thanh Xuân quấn quýt rất lâu, cuối cùng tin nhắn tỏ tình vẫn không có gửi đi, lúc mười giờ, cô sửa sang chính mình ổn thỏa, ra cửa đi trung tâm thương mại.

Một phần quà tặng sinh nhật, cô lại có thể đi dạo tròn bốn tiếng, mới chọn được món thích hợp.

Lúc cô trả tiền, phía trước đứng hai cô gái trẻ tuổi, đang nhảy nhót kích động tán gẫu.

Ban đầu Tống Thanh Xuân không chú ý các cô tán gẫu cái gì, thẳng đến khi một cô gái trong đó nói một câu “Cậu theo đuổi anh ta sáu năm rồi đúng không, cuối cùng sắp tu thành chính quả “, cô mới vảnh tai lên, nghiêm túc nghe lên.

“Đúng vậy, sáu năm lẻ ba tháng, ban đầu lúc tớ thích anh ấy, anh ấy đã có người trong lòng, hoa khôi hệ tiếng Trung, dáng dấp rất xinh đẹp, lúc đầu tớ chỉ muốn làm bạn học của anh ấy, mỗi ngày có thể nhìn thấy anh ấy là được, nhưng về sau, tớ bởi vì uống say rượu, đánh bậy đánh bạ thổ lộ với anh ấy, nhưng bị anh ấy cự tuyệt ...” Rõ ràng là kinh nghiệm rất bi thương, nhưng lúc này khi cô gái đó nói tới, trên mặt lại tràn ngập hạnh phúc: “... Lúc đó thật rất tuyệt vọng, bởi vì đến bạn bè cũng không làm được, mãi cho đến tốt nghiệp đại học, chúng tớ đều rất ít khi nói chuyện với nhau, nhưng tớ vẫn rất thích anh ấy, sau khi tốt nghiệp, chúng tớ cũng xem như có duyên phận đi, vào cùng một công ty, làm đồng nghiệp... Ừ, trước đó tớ nói với anh ấy, bởi vì thật rất thích, cho nên sẽ luôn tương đối dễ dàng thỏa hiệp một chút, chẳng qua thái độ anh ấy ngược lại không có kiên quyết không để ý tớ giống như lúc đại học... Cứ chậm rãi tiếp xúc như vậy... Hiện tại, ừ, anh ấy cầu hôn tới, cuối tuần này chúng tớ liền muốn cử hành hôn lễ ...”

...

Tống Thanh Xuân cầm quà tặng mua cho Tô Chi Niệm, trên đường đi trở về trên xe, nghĩ đều là lúc tính tiền, cô gái đó nói về câu chuyện của mình.

Nếu như nói, sáng sớm cô nhìn thấy chỉ là tiểu thuyết do một người không có căn cứ tưởng tượng ra thôi, như vậy vừa rồi cô nghe thấy lại chuyện thành công trong hiện thực.

Cô thử vứt bỏ phần tình cảm này, nhưng phần tình yêu này qua lâu như vậy mới bị cô nhận thấy được, đã sớm khắc cốt ghi tâm khó mà vứt bỏ, nếu cô đã không có cách nào không yêu anh, như vậy nếu cô không nói với anh cô thích anh, vậy cô sẽ phải cố gắng kiềm nén tình cảm của mình, thống khổ và giày vò.

Vả lại, không phải anh từng nói, Đình Đình mà anh thích đó, cả đời đều khó có thể cùng với anh ư?

Tống Thanh Xuân cầm điện thoại ra, nhìn chằm chằm chữ trong cột soạn tin nhưng vẫn luôn chưa gửi đi, lại bắt đầu giãy giụa.

Tỏ tình là thống khổ, bị cự tuyệt cũng là thống khổ... Rốt cuộc cô nên lựa chọn như thế nào?

Tống Thanh Xuân không có cách nào chọn lựa, sụp đổ lắc lắc đầu, ngón tay nhất thời không có chú ý, lại có thể ấn lên nút gửi đi, ba chữ “em yêu anh” kia, vào lúc chính cô không phát giác, đã thành công gửi vào điện thoại di động của Tô Chi Niệm.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.