Nói Yêu Em 99 Lần

Chương 314: Chương 314: Không cần anh mắc nợ (4)




Chương 314: Không cần anh mắc nợ (4)

Editor: May

Dưới lầu, khi Tô Chi Niệm pha cà phê cho mình, nghĩ một chút nên pha cho Tống Thanh Xuân ly nước đường đỏ không, nhưng lấy ly, cuối cùng vẫn lại đặt về.

Thôi, vẫn là ít đối tốt với cô quang minh chính đại đi.

Tô Chi Niệm trở lại thư phòng, thật lâu sau cũng không thể tĩnh tâm làm việc, cuối cùng dứt khoát liền đóng máy vi tính, nhìn chằm chằm ngoài cửa sổ sững sờ rất lâu, sau đó lấy điện thoại di động ra, đặt phần đồ ăn bên ngoài đưa đến vào 6 giờ rưỡi tối.

-

Lúc trước trên cơ bản vào sáu giờ thì Tống Thanh Xuân liền sẽ xuống lầu chuẩn bị bữa tối, hôm nay thân thể cô không thoải mái, luôn luôn dựa vào trên giường đến 6 giờ rưỡi, mới rời giường xuống lầu.

Vừa đi đến cửa phòng bếp, chuông cửa lại vang lên, Tống Thanh Xuân ngừng bước chân một chút, xoay người đi tới cửa trước.

Xuyên qua mắt mèo, thấy là đưa chuyển phát nhanh, Tống Thanh Xuân vẫn bảo người để đồ vật ở cửa như cũ, chờ đến sau khi người đó rời đi, mới mở cửa xách đồ lên, là đồ ăn mua bên ngoài, hơn nữa còn là nhà hàng Kim Lăng, phía trên dán một tờ giấy, in tên thức ăn, đều là món cô thích ăn .

Trong nhà chỉ có cô và Tô Chi Niệm, cô không gọi đồ ăn mua bên ngoài, vậy chỉ có thể là anh gọi.

Ngay từ đầu cơm chiều đều là cô chuẩn bị, hôm nay anh nghĩ như thế nào lại gọi đồ ăn mua bên ngoài?

Là bởi vì buổi chiều, anh thấy cô không thoải mái ư?

Nếu đổi lại là trước đây, đáy lòng Tống Thanh Xuân nhất định sẽ cảm thấy ấm áp, nhưng hiện tại cô lại cảm thấy có chút mất mác nói không ra lời.

Đi vào phòng ăn, Tống Thanh Xuân lần lượt để đồ ăn mua bên ngoài vào trong dĩa, mới đi lên lầu gọi Tô Chi Niệm ăn cơm chiều.

Cửa thư phòng không khóa, cô đứng ở cửa, cùng thường ngày, chuẩn bị gõ gõ cửa, nói một câu “Tô tiên sinh, ăn cơm chiều”, liền xoay người xuống lầu, nhưng tay vừa nâng lên, còn chưa chạm đến cửa, liền nghe được lời nói lạnh lùng trước sau như một của Tô Chi Niệm, truyền ra từ bên trong.

“Ngày mai sao? Ngày mai sợ rằng không được... Tôi biết dự án hợp tác SR kia, chúng ta đã theo hơn nửa năm, hiện tại cuối cùng bên bọn họ cũng có ý hợp tác, rất không dễ dàng, nhưng ngày mai tôi thật sự có chuyện quan trọng hơn phải làm, không thể đi công ty... Thôi, không thể được thì không thể được, sau này hãy nói chuyện sau này, nếu như không có chuyện gì, tôi cúp trước đây...”

Tô Chi Niệm vừa cúp điện thoại di động, điện thoại bàn trong thư phòng liền vang lên, anh rất nhanh liền nhận nghe, cũng không biết rốt cuộc người bên trong nói cái gì, ngữ khí anh có chút ác liệt trả lời một câu: “Không phải tôi đã nói, hội nghị ngày mai không mở được rồi ư? Trì hoãn đến sau này rồi hãy nói... Tôi không đi công ty, những chuyện này mà các người cũng xử lý không được sao? Tôi tốn nhiều tiền như vậy mời mỗi một người các người tới công ty đều là trang trí thôi ư?”

Sau đó, Tống Thanh Xuân liền nghe thấy âm thanh ống nghe điện thoại bàn hung hăng ấn xuống.

Rốt cuộc trong thư phòng cũng yên tĩnh, Tống Thanh Xuân đứng ở cửa một lúc lâu, mới giơ lên tay, nhẹ nhàng gõ gõ cửa.

“Vào.”

Tống Thanh Xuân đẩy cửa ra, theo thói quen nhìn thoáng qua trước bàn sách, Tô Chi Niệm không ở đó, tầm mắt của cô chuyển một chút, thấy anh vẫn không nhúc nhích đứng ở trước cửa sổ sát đất, nhìn bầu trời đêm tối đen bên ngoài, không biết đang suy nghĩ gì.

Tống Thanh Xuân không vào trong, nhẹ giọng nói một câu: “Đồ ăn mua bên ngoài đã đến.”

Tô Chi Niệm không quay đầu, cũng không đáp lại.

Thời điểm Tống Thanh Xuân đang chuẩn bị xoay người rời đi, điện thoại di động của Tô Chi Niệm lại vang lên, anh giơ lên tay, nhìn thoáng qua cuộc gọi đến trên màn hình điện thoại di động, chần chờ một lúc lâu, mới nhận nghe, sau đó gọi một cái tên cô quen thuộc: “Đường Nặc.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.