Chương 820: Không phải coi như, mà là đúng như vậy (10)
Editor: May
Tống Thanh Xuân cầm điện thoại di động, mắt hơi mở rộng một chút, nụ cười nơi khóe môi thu một nửa, liền dừng lại.
Tô Chi Niệm bên kia điện thoại, tạm dừng khoảng nửa phút, mới không tập trung mở miệng lần nữa: “... Anh là nghiêm túc, Đình Đình, chỉ cần em muốn, anh sẽ làm liền, em muốn gì cũng đều có thể.”
Lúc nói xong lời cuối cùng, người đàn ông vẫn luôn lạnh lùng, trong giọng nói lại mang theo một cổ ngạo khí khó có được.
Tống Thanh Xuân rõ ràng cảm giác được tốc độ nhảy lên của trái tim mình càng tăng nhanh hơn.
Thật ra cô chỉ là không muốn để cho anh lo lắng, mới tìm một ít bất mãn lung tung oán trách với anh, lại không nghĩ rằng, anh sẽ phản ứng như thế.
Khóe môi của Tống Thanh Xuân, nhịn không được hơi hơi vểnh lên, cô cầm điện thoại di động, trầm mặc một hồi lâu, mới lên tiếng, hỏi: “Chuyện gì cũng có thể sao?”
“Đúng.” Ngữ khí Tô Chi Niệm trịnh trọng giống như là đang tuyên thệ: “Chuyện gì cũng đều có thể.”
Trong lồng ngực của Tống Thanh Xuân, bị một loại cảm xúc giống như cảm động, tràn ngập tràn ngập, đáy mắt này có ấm áp dâng lên, cô cầm điện thoại di động, nghiêng đầu, kéo dài giọng “ừm” , giả vờ ra bộ dáng trầm tư, qua rất lâu, nói với Tô Chi Niệm bên kia điện thoại luôn rất an tĩnh nghiêm túc chờ đáp án của cô: “... Em muốn đêm nay anh đi tham gia bữa tiệc, đêm mai mời em ăn bữa tiệc lớn!”
Tư thái lớn như thế, cuối cùng lại nói ra một yêu cầu suy nghĩ thay anh... Tiếng nói của Tô Chi Niệm lãnh đạm, đều trở nên ôn nhu xuống theo: “Được, đêm mai gặp.”
“Ừ, đêm mai gặp.”
Nụ cười trên mặt Tống Thanh Xuân, luôn duy trì đến khi cúp điện thoại, lúc nhìn thấy triệu chứng mang thai trong baidu ở trên màn hình điện thoại di động của mình, ánh mắt lại ảm đạm giãy giụa.
Cúp điện thoại của Tô Chi Niệm, cũng gần đến giờ tan tầm, Tống Thanh Xuân mím khóe miệng sững sờ thất thần một lát, liền thu hồi điện thoại di động, xách túi, đi ra khỏi phòng làm việc.
Bên ngoài rất náo nhiệt, không ít đồng nghiệp đang hẹn đêm nay đi nơi nào ăn cơm, còn có nam đồng nghiệp ân cần đề xuất lời mời với Tống Thanh Xuân: “Tống Thanh Xuân, đêm nay chúng tôi đi Hoa Mậu ăn tiệc Bắc Kinh, muốn cùng đi hay không?”
Tống Thanh Xuân lắc lắc đầu, mỉm cười nói một câu “Buổi tối có chuyện”, cự tuyệt.
Cửa thang máy đúng lúc gần sát ngưỡng cửa phòng rửa tay, lúc Tống Thanh Xuân chờ thang máy, nhìn thấy Đường Noãn và nữ đồng nghiệp ngồi đối diện cô ta, vai sóng vai đi ra từ bên trong.
“Đường Noãn, tôi mua cho cô năm que thử thai, bốn que đều là hai gạch màu đỏ, cái cuối cùng biểu hiện vô hiệu. Trời ạ, bị chị Hoa nói đúng rồi, cô đây là thật sự mang thai đó...”
Cửa thang máy mở ra, Tống Thanh Xuân khẩn cấp vội vã đạp vào trong, né tránh cuộc trò chuyện của bọn họ.
Đi vào bãi đỗ xe dưới đất, Tống Thanh Xuân mở cửa xe, ngồi vào chiếc Ferrari mình lái ra từ bãi đỗ xe dưới đất của Tô Chi Niệm.
Cô phát ngốc ở bên trong một hồi lâu, mới giẫm ga, khởi động xe.
Tư tưởng Tống Thanh Xuân không tập trung, dọc theo đường phố chật chội, lái về phương hướng nhà họ Tống, lúc sắp tới nơi, cô ngẫm nghĩ, vẫn quẹo vào một đường phố khác, đi về phía trước khoảng hai trăm mét, Tống Thanh Xuân dừng xe ở ven đường, cô lục ví tiền từ trong túi xách, xuống xe, vào tiệm thuốc bên cạnh.
Tống Thanh Xuân không tìm hiểu phương pháp sử dụng que thử thai trên baidu, cô nghe thấy Đường Noãn mua năm que thử thai, dứt khoát liền một hơi nói muốn mười que với nhân viên.
Tống Thanh Xuân sợ bị người phát hiện, giấu que thử thai ở trong ngăn kép của túi xách, kéo tốt khóa kéo, mới khởi động xe lần nữa, chậm rãi từ từ trở về nhà.