Nói Yêu Em 99 Lần

Chương 814: Chương 814: Không phải coi như, mà là đúng như vậy (5)




Chương 815: Không phải coi như, mà là đúng như vậy (5)

Editor: May

Đường Noãn nấu xong cà phê, bưng cốc vừa mới chuẩn bị rời khỏi phòng trà nước, liền bất giác ngừng bước chân một chút, nghiêng đầu nhìn tách nước nóng bốc hơi của Tống Thanh Xuân.

Ngay từ nhiều ngày trước kia, khi cô biết Tống Thanh Xuân muốn gả cho Tần Dĩ Nam, mà cô đi tìm Tần Dĩ Nam, lại bị Tần Dĩ Nam vô tình đối đãi như vậy, cô liền đã hận thấu Tống Thanh Xuân, hận không thể khiến cho cô ta chết.

Chỉ là Tống Thanh Xuân may mắn trời sinh, ông trời giống như cũng đang chiếu cố cô ta, cô và cô ta ở trong cùng một công ty, nhưng lại chậm chạp không thể tìm được cơ hội bỏ thuốc.

Trước đó cô ta rơi lầu, nghỉ phép một thời gian, về sau có mất tích không hiểu ra sao cả một thời gian, về sau cô ta thật vất vả về công ty đi làm, mà mấy ngày hôm trước cô lại trở về quê.

Có lúc, ngay cả chính cô đều cho rằng, chính mình có thể không có cơ hội bỏ thuốc Tống Thanh Xuân, lại không nghĩ tới hôm nay, đánh bậy đánh bạ đụng phải một cơ hội trời ban như vậy.

Đường Noãn dùng sức mấp máy môi, cách thủy tinh phòng trà nước, nhìn mỗi một người đồng nghiệp đều đang bận rộn một cái, âm thầm cắn chặt răng, liền xoay người, đi tới trước máy lọc nước.

Cô đặt ly coffee của mình ở bên cạnh cốc Tống Thanh Xuân, lúc cúi người đi lấy ly dùng một lần, thuận thế lấy bình thuốc thuốc nhỏ mà người phụ nữ đã cho mình vào đêm đó từ trong túi ra.

Cô nhanh chóng lấy một viên thuốc từ bên trong, sau đó đưa lưng về phía phòng trà nước, giả vờ bộ dáng rót nước.

Chờ đến khi sắp rót đầy nước, cô quay đầu nhìn thủy tinh sau lưng một cái, nhìn thấy không có người chú ý mình, sau đó liền trong lúc vươn tay ra bưng ly coffee của mình, nhanh mà chuẩn ném viên thuốc kia vào trong cốc nước của Tống Thanh Xuân.

Viên thuốc là thuốc hòa tan nhanh, sau khi gặp nước, chỉ qua thời gian một nháy mắt liền biến mất không còn tăm hơi, vô sắc vô vị.

Đường Noãn nhìn chằm chằm cốc nước nóng bốc hơi của Tống Thanh Xuân, liền một tay bưng ly coffee của mình, một tay bưng ly dùng một lần vừa mới rót nước kia, giẫm giày cao gót, đi ra khỏi phòng trà nước.

Cô đi đến trước bàn làm việc mình, ngồi xuống, khẽ uống một ngụm cà phê, sau đó nhìn thoáng qua ly nước dùng một lần đó, thuận tay liền đưa cho đồng nghiệp nam ở một bên: “Không phải anh muốn uống nước sao?”

Đồng nghiệp năm lách cách máy vi tính không ngừng ở đối diện, có chút ngoài ý muốn quay đầu nhìn Đường Noãn một cái, ngẩn người, nói một câu “Cám ơn”, bưng ly nước lên uống một hơi cạn sạch.

Đường Noãn ngay cả câu “Không cần khách khí” cũng lười phải đáp, quay đầu, vừa bật máy vi tính lên nhập vào mật mã, vừa lấy điện thoại di động, tìm số điện thoại của người phụ nữ đó, liền gửi cho cô ta một dòng tin nhắn, chỉ có hai chữ: “Thành công.”

Sau khi màn hình điện thoại di động biểu hiện tin nhắn gửi thành công, Đường Noãn liền để điện thoại di động lên trên mặt bàn, lôi kéo ghế dựa tiến về phía trước, nhìn như là đối diện với máy vi tính, tập trung tinh thần làm việc, thực ra dư quang khóe mắt, đều luôn đang chú ý phương hướng phòng trà nước.

Qua khoảng một phút, Tống Thanh Xuân đi ra từ trong phòng rửa tay, sắc mặt cô ta thoạt nhìn có chút tái nhợt, bước chân cũng có chút bất ổn, có lẽ là do thân thể không thoải mái đi.

Lúc tầm mắt Đường Noãn quét tới trong phòng làm việc của Tống Thanh Xuân, cúi đầu làm bộ làm tịch gõ bàn phím hai cái, sau đó liền giả vờ bộ dáng nhìn người khác, chuyển đầu một chút, nhìn đến Tống Thanh Xuân vào phòng trà nước, cách thủy tinh, cô nhìn thấy cô ta rót đầy nước nóng, sau đó xoay người, bưng cốc nước đi ra khỏi phòng trà nước.

Vào lúc Đường Noãn muốn tiếp tục chú ý, Tống Thanh Xuân có thể vừa đi vừa uống nước không, điện thoại di động trên bàn, vang một tiếng đinh đông.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.