Hơn nữa ý cười cũng ngày càng sâu.
--- ---------
A? Anh ta cười cái gì chứ? Mơ thấy mộng đẹp hay sao vậy?
Tống Thanh Xuân nhìn chằm khóe miệng vểnh lên của Tô Chi Niệm, đáy lòng không nén nổi tò mò.
Mơ cái gì vậy chứ? Lại có thể bật cười đẹp như vậy khi còn đang ngủ, không lẽ là mơ thấy cái người tên “Đình Đình” anh ta thích?
Không biết tên họ đầy đủ của cô bé anh ta thích là gì, lúc còn ở trung học mình và cô ấy quen biết thế nào, nếu quan hệ không tốt có khi cô kia cũng không thèm nhớ tới mình đâu!
Tống Thanh Xuân cắn ngón tay suy đi nghĩ lại, suy nghĩ cứ thế đi xa dần lúc nào không hay.
Cô không nhớ đại đa số những chuyện trước đây.
Có vài chuyện thú vị, cô nhớ, nhưng cũng là nhờ sau khi ăn cơm xong, lúc cô và Tống Mạnh Hoa cùng xem TV, cô ấy mới nhắc tới trước mặt cô.
Lúc Tống Mạnh Hoa kể chuyện cho cô, thật ra cũng có một chuyện liên quan đến “Đình Đình” nọ.
Theo lời của Tống Mạnh Hoa, cô biết chuyện kia đại khái là xảy ra vào lúc cô đi nhà trẻ, tên của cô là Tống Thanh Xuân, các bạn nhỏ ở nhà trẻ thường thích gọi cô là “Thanh Thanh” hay là “Xuân Xuân“. Thật ra, tổ hợp hai chữ “Thanh Xuân” ở cùng một chỗ cũng rất xán lạn, nhưng nếu chỉ kêu một từ thì thật sự có hơi tục và quê mùa.
Dù sao cô cũng không nhớ rõ nữa rồi, theo như Tống Mạnh Hoa từng thoái thác, nói lý do là tuy cô nhỏ tuổi nhưng cũng đã biết xấu hổ, nên sau khi về nhà liền khóc lóc náo loạn nói tên mình không hay, muốn đổi tên.
Tống Mạnh Hoa không chịu nổi cảnh cô khóc lóc kinh khủng, liền nói sẽ cho cô đổi tên, sau đó cô bắt đầu vui mừng hớn hở suy nghĩ tên mới.
Lúc đầu cô nghĩ đến cái tên Tống Điềm Điềm, sau đó lại nghĩ đến tên Tống Đình Đình, rồi lại nghĩ đến tên khác là Tống Noãn Noãn.... Theo lời kể của Tống Manh Hoa thì chỉ trong vòng thời gian một buổi trưa, cô đã “tuyển” được cho mình đến ba cái tên, mỗi cái tên giữ được khoảng ba giờ đồng hồ, Tống Noãn Noãn là cái tên “dùng” lâu nhất, nhưng đến 10 giờ tối, cô lại đổi tên thành Tống Y Y....
Mỗi lần Tống Thanh Xuân nghe Tống Mạnh Hoa nói chuyện này, cô đều cảm thấy rất buồn cười, cho dù đến tận bây giờ vô tình nhớ lại, cô vẫn không khỏi dở khóc dở cười với lúc bản thân nhỏ tuổi huyên náo như vậy. Cô thường nhủ thầm rằng bản thân thật đáng yêu, đồng thời cũng thường kìm lòng không nổi bật cười.... Chỉ là tiếng cười của cô vừa cất lên, người đàn ông đang ngủ say đột nhiên mở mắt, mắt đối mắt nhìn cô làm mắt cô nhảy lên muốn hỏng mất luôn, sau đó mới nghiến răng nghiến lợi nói một câu:
“Đồ dối trá (*)!”
(*): gốc là “Hố hàng“. “Hố” có nghĩ là dối lừa, dối trá, “hàng” chỉ người
Tống Thanh Xuân bị một câu của Tô Chi Niệm làm cho sửng sốt, cô không hiều chuyện gì chỉ biết nhìn chằm chằm Tô Chi Niệm, mở to mắt, vẻ mặt đầy vô tội.
Anh ta đang mắng cô sao? Hay là vẫn chưa tỉnh ngủ nên nói mê sảng vậy?
Tống Thanh Xuân còn chưa nghĩ xong, Tô Chi Niệm đã cắn chặt hàm răng, mở miệng ra mắng:
“Tống Thanh Xuân, cô là đồ dối trá!”
Nói xong, Tô Chi Niệm hung hăng xốc chăn lên, xuống giường, nghênh ngang bước vào phòng tắm.
Chắc là do lúc rời giường tâm tình không tốt, anh giơ chân đá cửa phòng tắm “Rầm” một cái lớn.
Tống Thanh Xuân nhìn về phía phòng tắm, hơi mất hứng phồng phồng má, nhỏ giọng thì thầm:
“Cái người này bị làm sao vậy? Vừa tỉnh ngủ đã mắng chửi người khác là đồ dối trá rồi. Tôi lừa dối anh cái gì chứ, trinh tiết hay là tiết tháo hả?”
Trong phòng tắm, Tô Chi Niệm nghe rõ câu oán trách của Tống Thanh Xuân, nhắm mắt lại, hít sâu vài hơi, cũng chưa thể giảm bớt cảm giác tức nghen của anh khi bị đùa giỡn.
Anh đã nói, chính mồm cô nói cho anh biết, cô tên Đình Đình, sao khi trưởng thành lại không nhớ ra.
Thì ra lúc trước cô ăn hết hai cây kẹo que - toàn bộ gia sản của anh, chỉ nói cho anh biết cái tên chỉ dùng có ba giờ đồng hồ rồi từ bỏ!
--- ------ ----