Nói Yêu Em 99 Lần

Chương 324: Chương 324: Mỹ nam an tĩnh (4)




Chương 324: Mỹ nam an tĩnh (4)

Editor: May

Trong phòng làm việc chỉ có một mình Tống Thanh Xuân, từ buổi sáng tới đây, cô vẫn luôn chưa từng thưởng thức qua nơi này.

Phẩm vị của Tô Chi Niệm giống như con người của anh, đơn giản nhưng không mất khí thế, trang trí phòng làm việc nhìn như rất bình thường, lại lộ ra tinh xảo khắp nơi.

Diện tích phòng làm việc của anh rất lớn, trước cửa sổ sát đất còn đặt một cây đại thụ đến đỉnh nóc nhà, phía dưới có một xích du, có lẽ là dùng làm bài trí, vẫn luôn chưa từng có người ngồi, mới tinh.

Hình ảnh như vậy, nhìn có chút quen thuộc, Tống Thanh Xuân đi lên trước, đưa tay ra vuốt ve xích đu một chút, nghiêng đầu nghĩ một lát, lại không nghĩ ra rốt cuộc là đã nhìn thấy ở nơi nào, cô ngồi ở trên ghế dựa treo lay động một lát, liền đi qua bàn làm việc của Tô Chi Niệm, ngồi ở trên ghế làm việc của anh, xoay hai vòng, liền cầm bút ký tên anh để trên bàn lên, rất nặng, xúc cảm lại rất tốt. Tống Thanh Xuân nhịn không được tìm một tờ giấy trắng, học bộ dáng ký tên của Tô Chi Niệm, viết lung tung mấy chữ ở phía trên, sau đó liền đặt bút xuống, đi đến trước tủ sách cách phía sau khoảng ba mét, văn kiện bày biện phía sau thủy tinh hết sức chỉnh tề, còn đặt rất nhiều sách về kinh tế nổi tiếng trong và ngoài nước, phía dưới là từng loạt ngăn tủ, Tống Thanh Xuân tùy tiện kéo lần lượt, lại không nghĩ rằng, lúc kéo đến tầng thứ bảy, thậm chí có một cái ngăn tủ bị kéo ra theo.

Tống Thanh Xuân ngẩn ra, bất giác muốn đẩy lên, kết quả ánh mắt lại không chịu khống chế nhìn lướt qua bên trong, nhưng lại có thể nhìn thấy bên trong chất đủ kiểu hộp quà.

Hơn nữa từ những dấu hiệu trên hộp quà kia, có thể thấy được, có không ít đều là cùng một nhãn hiệu thế giới.

Trời ạ... Tô Chi Niệm có sở thích sưu tầm quà tặng sao? Hơn nữa còn sưu tầm xa xỉ như vậy, giá cả những vật này, ước chừng tính toán một chút, giá trị ít nhất cũng là tám con số đi?

Tống Thanh Xuân có chút tò mò bên trong đựng là vật gì, nhịn không được lấy một hộp gấm phía trên ra, mở ra, phát hiện là bộ trang sức, ở dưới ánh đèn thủy tinh trong văn phòng chiếu xuống, kim cương sáng rực rỡ, vô cùng tinh xảo.

Thật xinh đẹp... Tống Thanh Xuân nhịn không được lấy một lắc tay, đo trên cổ tay mình, phát hiện kích thước lại có thể hoàn toàn thích hợp.

Chẳng qua sao trước giờ cô chưa từng thấy qua nhãn hiệu trang sức này?

Tống Thanh Xuân lật phía sau hộp, nhìn thoáng qua tên, sau đó liền mở baidu lên tìm tòi một chút, mới biết, đây lại có thể là một tiệm cũ chuyên môn làm thủ công trăm phần trăm ở Hồng Kông.

Nếu ngày nào đó cô đi Hồng Kông, nhất định phải đi dạo một chút... Lúc Tống Thanh Xuân đang suy nghĩ, cửa phòng làm việc đột nhiên bị đẩy ra, Trình Thanh Thông đi vào.

Tống Thanh Xuân vội vàng lấy lắc tay đeo trên cổ tay xuống, để lại vào trong hộp gấm, sau đó đóng ngăn tủ lại.

Xoay người, cô lúng túng nở nụ cười với Trình Thanh Thông, giải thích: “Tôi đang ở tủ đọc sách, không cẩn thận kéo ra, nhìn thấy.”

Trình Thanh Thông đáp lại cô một nụ cười không có việc gì, sau đó nói: “Tôi đã đặt xong cơm trưa, đoán chừng cần nửa tiếng sau mới đưa đến, hiện tại cô muốn uống chút gì không?”

“Không cần, cám ơn.” Tống Thanh Xuân lắc lắc đầu, quay đầu, nhìn thoáng qua ngăn tủ đựng đầy quà tặng đó, nhịn không được có chút tò mò hỏi: “Trình tiểu thư, những thứ đó, là Tô Chi Niệm mua về sưu tầm sao?”

“Không phải.” Trình Thanh Thông nghĩ đến dặn dò của Tô Chi Niệm với mình, thấy Tống Thanh Xuân có ý tứ tán gẫu, liền chỉ chỉ ghế sofa, sau khi ngồi xuống với cô, mới nói tiếp: “Những thứ kia đều là quà tặng Tô tổng đã mua.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.