Nói Yêu Em 99 Lần

Chương 309: Chương 309: Người đó, có phải là anh không? (20)




Chương 309: Người đó, có phải là anh không? (20)

Editor: May

Nội thất an tĩnh có chút kỳ lạ, qua thật lâu sau, Tống Thanh Xuân mới gằn từng chữ tiếp tục mở miệng: “Người đó, có phải là anh không?”

“Người từ năm năm trước, liền bắt đầu luôn gửi tin nhắn cho tôi, là anh đúng không?”

“Những năm này, vào lúc tôi khóc rống, người lau nước cho tôi, là anh đúng không?”

“Còn có...”

Rõ ràng là cô đang chất vấn anh, nhưng cô lại không biết vì sao trong giây phút này cô lại trở nên khẩn trương như thế, tay cô nắm chặt thành quyền, nhìn thẳng sắc mặt bất động dung nhan tinh xảo đang ngồi ở trên ghế sofa, ngừng vài giây, lại mở miệng, tiếp tục truy hỏi.

“... Người âm thầm bảo vệ tôi thời thời khắc khắc, cũng là anh đúng không?”

Ba vấn đề của Tống Thanh Xuân, ném ra rất dứt khoát lưu loát, quả thực là một trận thấy máu, trực tiếp đâm thẳng đến mạch máu.

Nhưng mà kịch liệt của cô liền giống như quả đấm nặng nề đánh vào trên bông vải, không có lấy được bất kỳ sơ hở nào trên người anh.

Anh một thân tĩnh đạm ngồi ở chỗ đó, quanh thân phát ra hơi thở là bình tĩnh và lãnh đạm trước sau như một, sau khi tiếng nói của cô rơi xuống, anh rủ lông mi trầm mặc hai giây, sau đó chậm rãi quay đầu, ánh mắt đối diện mắt của cô, bình tĩnh thâm trầm, anh mở miệng, giọng nói dễ nghe khiến người động lòng: “Không phải.”

Trên mặt Tống Thanh Xuân rõ ràng mang theo nghi ngờ chất vấn: “Nhưng mà, tôi cảm thấy người đó, chính là anh...”

“Cảm thấy?” Tô Chi Niệm giống như là một đứa bé đang học ngữ văn, tìm lỗi trong lời nói, lấy ra hai chữ buồn cười nhất trong câu nói kia của cô

Cho dù anh chỉ là nhẹ giọng hỏi lại, nhưng Tống Thanh Xuân lại vẫn biết ý tứ của anh, đây chẳng qua là cô cảm thấy...

Miệng Tống Thanh Xuân hơi mở ra, nhưng không có phát ra âm thanh.

“Đó chỉ là ảo giác của em.” Ánh mắt Tô Chi Niệm dừng trên mặt cô một lát, liền không chút lưu luyến chuyển đi, sau đó nhìn thẳng ánh mặt trời sáng rỡ ngoài cửa sổ, động môi, lại phun ra mấy chữ: “Người mà em nói đó, không phải tôi.”

Trong khoảnh khắc tiếng nói anh rơi xuống, đôi mắt hơi híp lại, đáy mắt có một loại cảm xúc giống như đau đớn, chợt lóe lên, lại biến mất không còn bóng dáng chỉ trong khoảnh khắc.

Ánh mặt trời ở trên đường nét quanh thân Tô Chi Niệm, phác họa ra một tầng ánh sáng màu vàng nhàn nhạt nhu hòa, Tống Thanh Xuân nhìn đến thần sắc lóe lên.

Cô không thấy rõ mặt, nhưng từ trên thân anh, cô vẫn nhìn ra thẳng thắn thành khẩn. Anh không giống như là đang nói dối, càng giống như là đang cho cô đáp án cô muốn lâu nay.

Anh thật không có bịa chuyện sao? Nhưng là, nếu như người đó không phải anh, vậy thì là ai? Cô nghĩ tới nghĩ lui, nghĩ lâu như vậy, anh là một người phù hợp nhất...

Thậm chí vào lúc cô mở miệng truy hỏi anh, trong phút chốc, đáy lòng cô có vạn phần chắc chắn, người đó chính là anh.

Tống Thanh Xuân không biết có phải mình là bởi vì thật vất vả tìm được người mình luôn muốn tìm, đáy lòng dâng lên hy vọng và vui sướng vô hạn, kết quả lại bị mấy chữ đơn giản vô tình giội tắt nên cảm thấy khổ sở và không thể nào tiếp thu được hay không? Lời nói kế tiếp của cô, nói có chút nôn nóng, cũng có vẻ nói năng hơi lộn xộn.

“Cảm giác anh cho tôi, và cảm giác chủ nhân tin nhắn đó cho tôi rất giống nhau... Mỗi lần tôi khóc đều sẽ xuất hiện tình huống vụn vặt, chờ tôi lấy lại tinh thần, nước mắt của tôi đã được người lau khô, một đêm chúng ta ở ngoại ô phía bắc thành phố, lúc tôi khóc, anh từng dỗ tôi, cảm giác đó và cảm giác vụn vặt sau khi tôi tỉnh lại gần như là giống nhau như đúc ...”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.