Ngay lúc đó cô sợ Tô Chi Niệm tức giận còn không kịp, làm gì có lá gan mà không nghe theo lời anh?
Nhìn thấy anh ra hiệu, cô lập tức kéo ghế ra ngồi xuống phía đối diện.
Từ sau ngày hôm đó, hai người đều bắt đầu ăn cơm như vậy, chỉ cần khi nào Tô Chi Niệm ăn cơm ở nhà thì anh và cô cùng ăn chung.
Nhưng cho dù Tô Chi Niệm cao cao tại thượng đã trở nên tốt hơn đi nữa thì đối với chuyện xin nghỉ này, đáy lòng Tống Thanh Xuân vẫn có chút thấp
thỏm.
Bữa tiệc của Tần Dĩ Nam diễn ra vào lúc tám giờ tối, sau khi tan việc, Tống Thanh Xuân vẫn về biệt thự trước Tô Chi Niệm như cũ.
Tống Thanh Xuân về phòng ngủ trước, thả túi xuống, sau đó dạo một vòng quanh lầu hai mới biết Tô Chi Niệm vẫn chưa về.
Cô cầm điện thoại di động, đi từ lầu trên xuống lầu dưới, vòng qua vòng
lại mấy vòng trong phòng khách, sau đó mới lấy hết dũng khí bấm vào số
điện thoại của Tô Chi Niệm.
Tống Thanh Xuân nghe từng tiếng “Tu tu”
trong điện thoại, trái tim cũng căng thẳng theo, sau khi vang lên chừng
ba bốn tiếng, đường giây điện thoại mới được nối, truyền đến giọng nói
rõ ràng lạnh nhạt của Tô Chi Niệm: “Sao vậy?”
Tống Thanh Xuân dùng
sức nắm chặt điện thoại, cắn môi dưới im lặng trong chốc lát, mới nhẹ
giọng mở miệng: “Anh Tô, em muốn nói với anh một chuyện được không?”
“Ừm.” Ở đầu bên kia điện thoại, Tô Chi Niệm lạnh nhạt đáp một tiếng, không
đợi Tống Thanh Xuân mở miệng nói tiếp, giọng nói không nóng không lạnh
của anh lại truyền đến: “Chờ tôi về nhà rồi hãy nói.”
Sau đó điện thoại bị cắt đứt không chút lưu tình(nhẫn tâm).
Chỉ để gọi được một cú điện thoại đã tiêu hao rất nhiều dũng khí của Tống Thanh Xuân, cô tuyệt đối không dám gọi cú thứ hai.
Nhưng mà, Tô Chi Niệm nói chờ anh về nhà rồi hãy nói. . . . . . Mỗi ngày,
thời gian anh về nhà đều không ổn định, mà ít nhất cô phải ra cửa lúc
tám giờ, nếu như đến mười hai giờ anh mới về nhà thì bữa tiệc của anh Dĩ Nam, cô khỏi cần đi luôn rồi. . . . . .
Không dám gọi điện thoại lần thứ hai, Tống Thanh Xuân cắn ngón tay đấu tranh một lát, sau đó thận
trọng gửi cho Tô Chi Niệm một tin nhắn: “Anh Tô, em có thể hỏi anh một
chút, mấy giờ anh về đến nhà không?”
Rất nhanh, trên màn hình điện
thoại của Tống Thanh Xuân hiện câu “Tin nhắn đã được gửi”, Tống Thanh
Xuân biết Tô Chi Niệm đã thấy được tin nhắn, sau đó nhìn chằm chằm màn
hình điện thoại không chớp mắt.
Đợi khoảng chừng hai phút, Tống Thanh Xuân cũng không nhận được câu trả lời của Tô Chi Niệm.
Anh nhìn thấy tin nhắn rồi mà cũng không trả lời cô, đây rõ ràng là không muốn để ý tới cô mà. . . . . .
Tống Thanh Xuân nhất thời có chút ảo não ngồi trên ghế sa lon.
-
Lúc Tống Thanh Xuân gọi điện thoại tới, Tô Chi Niệm đang mệt mỏi dựa lưng
trên ghế xe nhắm mắt dưỡng thần vì đã bận rộn cả ngày .
Khi chuông
điện thoại di động vang lên, mi tâm của anh khẽ nhíu lại, giống như bị
người khác làm phiền đến nghỉ ngơi của bản thân nên anh lấy điện thoại
di động ra với mấy phần không vui, nhìn thấy mấy chữ hiển thị cuộc gọi
đến thì trên mặt của anh rõ ràng có chút kinh ngạc chợt lóe lên, cả
người hơi dừng lại một lát rồi mới ấn nút nghe máy.
Anh vốn dĩ muốn
hỏi Tống Thanh Xuân có chuyện gì trong điện thoại, nhưng nhìn ra ngoài
cửa sổ một cái, chỉ còn mười phút nữa đã về đến nhà nên trả lời cô một
câu đơn giản rồi sau đó cúp điện thoại, thuận tay ném điện thoại di động qua chỗ ngồi bên cạnh rồi tiếp tục nhắm hai mắt lại.
Một phút chưa trôi qua, điện thoại di động lại vang lên tiếng “Ting ting”, là tin nhắn tới.
Mi tâm Tô Chi Niệm giật giật, cũng không thèm mở mắt ra xem.
Trình Thanh Thông đang ngồi bên ghế cạnh tài xế, khi nghe câu nói ‘Chờ tôi về nhà rồi hãy nói’ của Tô Chi Niệm, cũng đã bắt đầu thầm giật mình.
Ngày trước, ông chủ lớn chỉ đơn giản là một người điên cuồng làm việc,
thường xuyên lôi kéo cô làm thêm giờ, nhưng trong khoảng một tuần gần
đây, mỗi ngày vừa đến thời gian tan tầm đều về nhà đúng giờ.