Chương 390: Rất yêu em, chỉ có thể đến đây (10)
Editor: May
Anh lập tức mở đèn xe, tầm mắt anh vẫn luôn rất tốt, mượn ánh sáng mạnh ở đầu xe, nhìn rõ ràng tình hình trước mặt.
Một tên cầm dao găm, nhanh chóng đâm về phía trái tim của Tống Thanh Xuân.
Một tên khác nắm gậy gỗ, không chút lưu tình đâm một đầu được dao gọt sắc bén xuống lồng ngực của Tần Dĩ Nam.
Anh có năng lực vượt qua người thường, nhưng một lần chỉ có thể khống chế một người, nếu như anh cứu Tống Thanh Xuân, như vậy Tần Dĩ Nam liền sẽ gặp phải nguy hiểm...
Theo ý nghĩ chợt lóe lên trong đầu Tô Chi Niệm, xe đã dồn đến trước xe tải màu vàng.
Anh dùng lực giẫm thắng gấp, cũng không đợi xe hoàn toàn dừng lại, liền đẩy cửa xe ra, nhanh chóng nhảy xuống, sau đó không hề dừng lại một chút nào liền dùng toàn lực chạy đến tên mập mạp cách mình gần nhất.
Theo một loạt hành động tốc độ bình thường của anh, động tác tên tài xế nắm dao găm nơi không xa đâm về phía tim Tống Thanh Xuân đột nhiên dừng lại một chút.
Một tích tắc này, hình ảnh Tô Chi Niệm giống như là chụp hình, động tác chạy băng băng đột nhiên cũng dừng ở hình ảnh bất động theo.
Một giây sau, cổ tay tên tài xế nắm dao găm đó đột nhiên nhanh chóng xoay một cái, đâm về bụng của mình, hung hăng đâm vào.
Theo sau đó là tiếng kêu thảm thiết như tan nát cõi lòng, Tô Chi Niệm đột nhiên nhảy cao lên, giơ chân lên, đá về phía đầu tên mập mạp, thẳng tắp giẫm bay thân thể to mập của hắn ta ra khoảng một mét xa.
“MD, ai đá ông đầy...” Tên mập mạp ngã ầm ầm trên mặt đất, đập đầu, hoa cả mắt một trận, thô tục trong miệng hắn ta vừa mắng đến một nửa, bỗng nhiên liền cảm thấy trên ngực nặng nề, giống như là bị ai đó dùng một cước giẫm lên ngực.
Tên mập mạp hung hăng lắc lắc đầu, vừa định thần đi xem là ai giẫm lên mình, liền cảm giác được có giọt chất lỏng lớn nện ở trên mặt mình, nhiễm đầy vị tanh.
Hắn giơ tay lên, hung hăng lau chất lỏng trên mí mắt, mới mơ hồ thấy có một người đàn ông đang nhìn xuống từ trên cao, giẫm ở trên lồng ngực của mình.
Bởi vì ý thức có chút mơ hồ, cũng bởi vì người đàn ông này đúng lúc đứng nghịch sáng, hắn thấy không rõ lắm diện mạo của anh, nhưng lại thấy máu trên bụng anh, lấy tốc độ mắt thường có thể thấy được tẩm ướt hơn nửa thân quần áo của anh.
Anh hít từng ngụm khí, thoạt nhìn đặc biệt suy yếu, giống như là sẽ té ngã trên đất bất cứ lúc nào, nhưng ngay cả như vậy, hơi thở lộ ra quanh thân anh vẫn ác liệt rét lạnh như cũ, khiến lòng run sợ.
Anh đẫm máu đứng như vậy, khiến cho tên mập mạp đặc biệt khủng hoảng, môi hắn run rẩy, mở miệng, vừa hỏi hai chữ “Anh là...”, chân anh giẫm trên ngực hắn đột nhiên nâng lên, hung hăng giẫm lên đầu hắn, dứt khoát giẫm hắn hôn mê.
Hiện trường vốn bạo loạn và thê thảm, nháy mắt trở nên yên tĩnh không tiếng động.
Một trận gió lạnh thổi tới, pha lẫn mùi máu tanh ngưng trọng.
Tô Chi Niệm chống đỡ một tay, quỳ trên mặt đất, nhắm mắt lại hít sâu một hơi, liền run thân thể, cưỡng bức chính mình đứng lên từ trên mặt đất.
Anh cố cắn chặt hàm răng, cố hết sức bước bước chân, chậm chạp đi về phía Tống Thanh Xuân.
Mỗi một bước của anh đều bước lung lay sắp đổ, giống như tùy thời tùy khắc đều sẽ té xỉu trên đất.
Vào lúc cách cô khoảng một mét xa, cuối cùng anh chịu không được ngã rầm trên mặt đất.
Trước đó anh nhìn thoáng qua tài xế, xác định hắn ta đã hoàn toàn hôn mê, mới bò đến bên cạnh Tống Thanh Xuân, chậm rãi đưa tay bị máu nhiễm đỏ tươi ra, vuốt ve mặt cô.