Động tác uống RIO của Tống Thanh Xuân bỗng dưng ngừng lại.
Lúc đánh bài thì người thắng tiền bình thường đều biết làm đông mời khách,
chỉ là… sau bảy giờ tối, không phải là thời gian do cô quyết định.
Nếu như cô từ chối, có vẻ có chút hẹp hòi, nhưng nếu cô đồng ý mà anh ta không cho phép thì phải làm thế nào?
Tống Thanh Xuân có chút không biết nên trả lời như thế nào, theo bản năng nhìn Tô Chi Niệm một cái.
“Đúng là nên mời khách, hơn nữa phải mời một bữa thật lớn mới được. . . . . . Tôi đang suy nghĩ là nên đi ăn ở đâu đây?” Hội trưởng vừa muốn nhận lời đề nghị của Đường Dạ, vừa nghiêng đầu nhìn Tống Thanh Xuân: “Gần đây có một Độ Giả sơn trang cũng không tệ lắm, bên trong là những món thôn
quê, nếu không thì cứ đến đó đi.”
Hội trưởng thấy Tống Thanh Xuân
không lên tiếng, lại tiếp bổ sung thêm một câu: “Thanh Xuân, em yên tâm
đi, Tô Chi Niệm thua em cho nên hãy ăn một bữa cơm thật dư dả. . . . .
.”
Lời của hội trưởng còn chưa nói hết, tầm mắt liền như ngừng lại
nhìn cổ tay Tống Thanh xuân giơ RIO lên, hàng lông mày nhíu lại,hét lớn: “Thanh xuân, cổ tay của em bị sao vậy?”
Hội trưởng vừa nói vừa đưa
tay chạm tới cổ tay Tống Thanh Xuân, chỉ là đầu ngón tay của anh ta còn
chưa có đụng tới Tống Thanh Xuân thì Tống ThanhXuân đã hốt hoảng đem tay giấu sau bàn mạt chược, bởi vì lực khá mạnh mà RIO bắn tung tóe ra
ngoài, bắn lên toàn thân cô.
“Sao lại phản ứng như vậy?” Hội trưởng
bật cười một chút, từ một bên vội vàng rút khăn giấy, đưa cho Tống Thanh Xuân, còn quan tâm thêm một câu: “Cổ tay có phải hay không bị thương
không, giống như máu ứ đọng một tảng lớn, sao lại bị như thế?”
Tống
Thanh Xuân lắc đầu một cái, không nói gì, sắc mặt có chút tái nhợt, cô
cầm khăn giấy lau nhẹ chất lỏng trên quần áo, sau đó nhìn hội trưởng nói một tiếng cám ơn.
“Cái gì? Tiểu sư muội, cổ tay bị thương sao? Có
bôi chút thuốc cao không? Có nghiêm trọng không? Để cho tôi xem một
chút. . . . . .” Đường Dạ nói xong liền đứng dậy, vòng qua bàn mạt chược hướng về phía Tống Thanh Xuân đang ngồi đi tới.
Đường Dạ mới vừa
bước hai bước, Tống Thanh Xuân liền từ chỗ ngồi đứng lên, hai tay lôi
ống tay của áo len, che cổ tay đến kín mít cứ như là sợ bị người khác
thấy, cô cúi đầu vội vàng nói một câu: “Tôi đi toilet!”
Sau đó liền xoay người, vội vã rời đi.
“Ơ. . . . . .Nha đầu này sao vậy?” Đường Dạ ngừng bước chân, nghi ngờ hỏi ngược một câu.
Hội trưởng hội học sinh nhún vai một cái, bày ra một bộ tôi cũng không hiểu chuyện gì hết, sau một lúc lâu mới nói thêm: “Chỉ là, Tống Thanh Xuân
lúc nào cũng rất hoạt bát, nhưng hôm nay lại rất an tĩnh, giống như là
có tâm sự gì?”
“Tô Chi Niệm, tiểu sư muội bị sao vậy?” Đường Dạ quay
đầu, nhìn Tô Chi Niệm, dù sao hai người ở cùng một chỗ, dù sao cũng nên
biết một chút nguyên do chứ?
Tô Chi Niệm cúi đầu, nhìn chằm chằm bài
đang cầm trong tay , không biết ngẩn người vì cái gì, qua một hồi lâu
anh mới ngẩng đầu lên, ánh mắt có chút lơ đãng “Ừ” một tiếng, sau đó
liền đá văng cái ghế sau lưng, thảng thốt nói một câu”Tôi đi ra ngoài
một chút” rồi sau đó liền cất bước rời đi.
-
Lúc Tống Thanh Xuân đi ra từ trong phòng rửa tay, liếc mắt nhìn đồng hồ là đã gần bảy giờ rồi.
Hội trưởng ở vùng ngoại ô, tiệc trăm ngày cũng tổ chức tại vùng ngoại ô,
muốn trở về cũng phải mất hai tiếng, cô nhất định là không cách nào trở
về biệt thự Tô Chi Niệm đúng giờ được.
Cùng lắm thì mặc kệ đúng giờ hay không đúng giờ, Tống Thanh Xuân đều có suy nghĩ là muốn đi rồi.