Chương 602: Tống Thanh Xuân thăm dò (2)
Editor: May
Bạn bè trên mạng nói không sai, vào lúc cô tỏ tình bị cự tuyệt, vào lúc cô uống thuốc tránh thai Tô Chi Niệm cho, cô đã mất đi không chỉ là sức lực, còn có tự tin và dũng khí.
Lúc buổi chiều, không phải cô không nghĩ tới muốn đi tìm Tô Chi Niệm ngả bài hỏi rõ ràng, nhưng mặc kệ ý nghĩ này mãnh liệt bao nhiêu, dũng khí của cô chỉ có thể cho cô làm chính là vẻn vẹn hai cuộc điện thoại không người tiếp nghe và một tin nhắn có đi không có về đó
Sự cự tuyệt và tàn nhẫn trước đây của anh, cuối cùng cũng khiến cho cô biến thành người nhát gan trong tình yêu.
Một chai rượu vào trong bụng, Tống Thanh Xuân vẫn thiếu một chút dũng khí.
Ba chai rượu vào bụng, Tống Thanh Xuân say ngà ngà bảy phần, vẫn không có lấy hết dũng khí.
Bốn chai rượu, năm chai rượu, sáu chai rượu... Cho đến cuối cùng, lúc Tống Thanh Xuân hoàn toàn khiến mình quá chén, không nhận rõ đông nam tây bắc, cả người bỗng chốc đứng lên từ trên chỗ ngồi, lớn tiếng gọi người phục vụ tính tiền, sau đó lung la lung lay bước bước chân, đi ra nhà hàng, tựa vào trên đèn ven đường, đưa tay ra, đung đưa lung tung với con đường trước mặt một lúc lâu, mới có một chiếc xe taxi dừng ở trước mặt cô.
Tống Thanh Xuân đưa tay ra, kéo cửa xe nhiều lần cũng không có kéo ra, cuối cùng vẫn là tài xế xuống, mở cửa xe ra giúp cô.
Cô mơ mơ màng màng bò vào trong xe, bởi vì khó chịu, khẽ dựa lên lưng xe, liền nhắm hai mắt lại.
Tài xế xe taxi hỏi cô đi nơi nào rất nhiều lần, cô mới ngơ ngẩn mở to mắt, nhìn chằm chằm ánh đèn đường mơ hồ trước mặt rất lâu, rất lâu, mới nhẹ nhàng thì thào mở miệng nói: “Hiện tại mấy giờ rồi?”
“Tám giờ rưỡi.”
“Muộn như vậy rồi sao?” Trên mặt say ngà ngà mờ mịt của Tống Thanh Xuân, hiện ra một chút kinh hoảng, bởi vì uống rượu say, đầu lưỡi của cô có chút đánh nhau: “Tài xế, ông mau đưa tôi đi Vĩnh Huy Hoa Uyển, tôi cần phải về đến nhà trước bảy giờ, tôi còn phải làm cơm tối... Tối nay, anh ấy sẽ không cao hứng...”
“... Không cao hứng .” Tống Thanh Xuân thì thào nói hai lần, lại nhắm hai mắt lại lần nữa.
Tài xế taxi nghe rõ bốn chữ “Vĩnh Huy Hoa Uyển” này, khởi động xe, chở Tống Thanh Xuân qua đó
Bởi vì cô không nói cụ thể số cửa biệt thự, cho nên tài xế xe taxi chỉ dừng xe ở cửa tiểu khu.
“Tiểu thư, đến rồi.”
Tống Thanh Xuân chậm rãi xốc mí mắt lên, nghiêng đầu, nhìn thấy trên tảng đá ngoài cửa sổ không xa điêu khắc bốn chữ “Vĩnh Huy Hoa Uyển” này, lập tức đẩy mở cửa xe, thất tha thất thểu bò xuống.
“Tiểu thư, cô còn chưa trả tiền xe.”
“À.” Tống Thanh Xuân mơ hồ dừng bước lại, cũng không hỏi bao nhiêu, trực tiếp lấy lung tung mấy tờ tiền từ trong túi ra, cách cửa sổ, ném vào trong.
“Tiểu thư, cô đưa nhiều rồi.”
Tống Thanh Xuân giống như là không nghe thấy lời nói của tài xế xe taxi, xoay người, đi vào trong tiểu khu.
Tống Thanh Xuân đi khoảng nửa tiếng, mới đến cửa biệt thự Tô Chi Niệm.
Cô không có gõ cửa, trực tiếp giơ tay lên, nhập mật mã vào cổng lớn, sau đó đẩy cửa vào.
Cô theo đường đá dài, đi đến cửa nhà, vừa định giơ tay lên nhập mật mã vào, cửa lại bị người mở ra từ bên trong.
Động tác của Tống Thanh Xuân dừng một chút, chậm rãi quay đầu, nhìn về phía người đứng ở cửa.
Tô Chi Niệm đứng đưa lưng về phía ánh sáng trong phòng, cô say rượu nỗ lực nhìn rất lâu, mới phát hiện mi tâm anh nhăn lại.
Anh là bởi vì cô về trễ, nên không cao hứng sao?
Tống Thanh Xuân nở nụ cười dịu dàng với Tô Chi Niệm, lẩm bẩm mở miệng nói: “Thực xin lỗi, Tô tiên sinh, em trở về muộn.”