Chương 771: Viết nhật ký vì một người (1)
Editor: May
“Tên buôn người kia không chết tâm, lại luôn dụ dỗ cô, tôi thật không muốn để ý quá nhiều, dù sao trên thế giới này không có người sẽ tin tưởng tôi, nhưng tôi không nghĩ tới, cô bé đó lại vô cùng kiên quyết nói với tên buôn người một câu mà cho tới bây giờ vẫn còn đang quanh quẩn bên tai tôi, anh trai đó nói chú là người xấu, chú chính là người xấu! Cô gái nhỏ này thật rất đần, lúc nhấn mạnh với tên buôn người chú là người xấu, cắn nát kẹo bông gòn, sau khi ném que xuống đất, liền bắt đầu khóc lớn, tên buôn người vội vàng chạy trốn. Tôi chưa từng dỗ bé gái, sau khi tôi ra khỏi bệnh viện tâm thần, luôn không thế nào mở miệng nói chuyện, đối mặt với cô bé khóc không ngừng được, cuối cùng tôi thật sự không có cách nào, lấy toàn bộ của cải của mình ra, lần nữa mua cho cô hai cái kẹo bông gòn lớn, cô rất vui vẻ, cười đến mức vô cùng xán lạn, tâm tình sương mù nhiều ngày như vậy của tôi, trong nháy mắt đó trở nên đặc biệt buông lỏng, cô gái nhỏ đó nói rất nhiều, thật ra tôi rất muốn nói chuyện phiếm, trò chuyện với cô, nhưng mà ta không biết chính mình nên giao lưu với cô thế nào, mãi cho đến cuối cùng, tôi hỏi cô tên là gì, cô nói cô tên Đình Đình, Tống Đình Đình... Đình Đình, Tống Đình Đình, Đình Đình, Tống Đình Đình, Đình Đình, Tống Đình Đình...”
Đây có lẽ là một phần nhật ký dài nhất mà Tô Chi Niệm đã viết đi, viết đủ suốt cả đêm, cuối cùng viết “Đình Đình, Tống Đình Đình” gần một trăm lần.
Tống Thanh Xuân nhìn năm chữ kia, hốc mắt lại chậm rãi đỏ lên.
Cô không phải chưa từng tò mò rốt cuộc Đình Đình là ai, cô từng thật sự cho là có người Đình Đình này tồn tại, về sau khi cô biết Tô Chi Niệm luôn thích cô, cô liền cho rằng Đình Đình chỉ là một cái tên giả dối hư ảo anh soạn ra để lừa gạt cô.
Bởi vì thời gian quá lâu, lúc đó cô quá nhỏ tuổi, cô thật không nhớ rõ những chuyện này, cô chỉ là nhớ một chút hình ảnh, thẳng đến khi cô nhìn thấy đoạn nội dung này, cô mới chắp vá lại được từ trong ký ức rải rác, sau đó biết, hóa ra Đình Đình trong miệng anh, người mà cho tới nay anh vẫn nhớ mãi không quên, hàng năm không quên đó, lại chính là cô.
Lúc trước khi cô biết anh thích người tên Đình Đình, còn nghĩ tới chuyên hồi nhỏ mình ghét bỏ tên khó nghe, đổi tên rất nhiều lần, trong đó có một cái tên chính là Đình Đình... Nhưng cô thật không nghĩ tới, trong quá trình mình cưỡi ngựa xem hoa đổi tên, lại có thể gặp được anh...
“Ngày 5 tháng 11 năm 1996, tuyết nhỏ. Tôi lại đi tới đầu hẻm Minh Kính, tôi đứng hai tiếng, lại vẫn không có chờ được cô.”
“Ngày 25 tháng 12 năm 1996, lễ giáng sinh. Tôi mua hai cây kẹo bông gòn, đặc biệt chờ một ngày ở đầu hẻm Minh Kính, từ sáng đến tối, lạnh đến toàn thân tôi lạnh buốt, cô vẫn không xuất hiện.”
“Ngày 8 tháng 3 năm 1997, trời trong chuyển nhiều mây. Mùa xuân tới, tôi không biết đây là lần thứ mấy mình tới đầu hẻm Minh Kính, mang hy vọng tới, mang mất mác đi.”
“Ngày 8 tháng 10 năm 2000, trời trong. Trong nháy mắt, đã qua bốn năm, tôi luôn tìm cô, lại luôn không có tìm được cô, mỗi khi tâm tình tôi đặc biệt không tốt, nghĩ đến cô, tôi liền sẽ trở nên đặc biệt an tĩnh.”
“Ngày 1 tháng 6 năm 2004, ngày quốc tế thiếu nhi, đã quá sắp tám năm, tôi học lên cao trung, cô cũng đã học sơ trung rồi đi, tôi vẫn luôn chưa từng quên cô, tôi biết chính mình có thể cả đời này đều sẽ không gặp mặt cô lần thứ hai, nhưng tôi vẫn tìm, tìm cô - người ở trong lúc tối tăm nhất của tôi, cho tôi ánh sáng duy nhất.”