Non Xanh Vẫn Ở Đây

Chương 11: Chương 11: Anh không “nóng” à?




Sắc đêm dày đặc, ánh trăng bạc rơi sau người Hứa Thanh Sơn, khuôn mặt hắn dần dần cúi sát, hơi thở trầm lắng đều đều. Khuất trong bóng tối là vẻ mặt không rõ biểu cảm.

Hứa Thanh San hơi căng thẳng, cơn ho mắc kẹt trong cổ họng, cô híp mắt bồn chồn: “Tôi quên buổi sáng đã nói những gì rồi.”

“Tôi nhớ!” Hứa Thanh Sơn tiếp tục dán sát, cơ thể cũng nặng nề đè xuống theo. Lòng bàn tay trái của hắn khóa sau gáy Hứa Thanh San, tì trán vào trán cô, thủng thẳng nhắc lại hai từ cô đã nói ban sáng.

Hứa Thanh San đã hạ sốt, phải cái tình trạng ho khan càng nghiêm trọng, cách xa cũng nghe thấy.

“Anh nghe nhầm rồi!” Hứa Thanh San khẽ run, cơ thể tức thì cứng đờ, nén giọng bật ho khù khụ.

Hơi thở của Hứa Thanh Sơn bao trùm trên đỉnh đầu cô, trong giá lạnh bọc một thoáng hương vị nicotine nhàn nhạt, lặng lẽ luồn vào khoang mũi. Sợi dây cung trong lòng như bị người ta gạt xuống, vừa ngứa vừa tê.

Chẳng phải không nghe rõ à, sao trí nhớ tốt thế...

“Tôi không có ưu điểm nào khác, chỉ có nói lời thành thật.” Tay kia của Hứa Thanh Sơn giơ lên, bụng ngón tay ram ráp dừng trên đôi môi mềm của Hứa Thanh San, nhẹ nhàng ấn xuống. Giọng điệu hờ hững, hắn bảo: “Kỳ hạn một năm hay một đời, hay là một lần?”

Hứa Thanh San: “....”

Hứa Thanh Sơn lấy tay về, một tiếng cười ngắn bật ra từ cổ họng. Hắn đứng thẳng người, nắm cổ tay cô, quay đầu bước vào một trong số các gian phòng học: “Cuối tuần tôi phải về thành phố B giải quyết chuyện công việc.”

“Về?” Cảm xúc của Hứa Thanh San đã bình thường trở lại, xua đi hơi thở ám muội vấn vít giữa đôi bên, cô khẽ nhếch miệng: “Không phải anh từ chức rồi sao?”

“Có một viện thiết kế muốn mời tôi tiếp nhận công việc tu sửa bích họa của chùa Khai Thiện.” Hứa Thanh Sơn giải thích, lặng lẽ cong khóe môi, thả tay Hứa Thanh San, đưa chân ngoắc cánh cửa, lật mình, đè cô lên vách tường.

Tròng phòng học không bật đèn, ánh trăng rọi qua khung cửa sổ tồi tàn, rắc đầy hơi lạnh.

“Thầy Hứa?” Tim Hứa Thanh San đập như trống, hai tay chống giữa hai người, ngoảnh đầu sang bên, không nhịn nổi lại bật ho.

Ở cạnh phòng của Hứa Thanh Sơn là một giáo viên khác. Hồi sáng, Hứa Thanh San đi ra trông thấy hình như là một cô gái.

“Thiếu nợ trả tiền là lẽ thường tình.” Môi Hứa Thanh Sơn gợn nét cười rất nhạt. Thoáng chốc, cằm hắn khẽ cọ qua đỉnh đầu Hứa Thanh San, hít thở dồn dập.

“Khụ khụ...” Trong bóng tối, Hứa Thanh San lại ho. Đáy lòng dâng lên xao động lạ lùng. Khoảnh khắc ngừng ho, môi Hứa Thanh Sơn phủ xuống, dịu dàng mà mạnh mẽ chiếm giữ môi cô, hôn đến cuồng nhiệt và ngang tàng.

Hứa Thanh San hệt bị điểm trúng tử huyệt, quần áo trên người bị hắn đẩy lên, nội y bên trong cũng bị nới lỏng trong nháy mắt. Lòng bàn tay với những đường vân thô ráp áp vào. Lực đè xuống dường như mang theo dòng điện, tức thì xâm nhập vào tứ chi xương cốt.

Ban đêm gió to, phòng học nhiều năm chưa sửa chữa, kính cửa sổ bị vỡ, chỗ hỏng được vá bằng các loại túi bạt đủ màu sắc, căn bản không ngăn nổi gió lạnh ào ào rót vào.

Cái lạnh lan tỏa trên da, Hứa Thanh San không khỏi run rẩy, mềm nhũn thành vũng nước dưới bàn tay hắn, hô hấp hỗn loạn không thể tả.

Kết thúc nụ hôn, Hứa Thanh San tóm cánh tay Hứa Thanh Sơn, ngoảnh mặt sang bên, ho rũ rượi.

Âm thanh vang vọng trong phòng học, theo gió truyền ra xa. Hứa Thanh Sơn ôm Hứa Thanh San, lòng bàn tay dán sau lưng cô, vuốt lưng cho cô với lực tay vừa phải, hàng lông mày cau chặt.

Tiếng ho khan lúc cao lúc thấp ngớt dần, bên ngoài chợt vang lên giọng của Du Hiểu: “Giám đốc Hứa, chị ở trong này à?”

Hứa Thanh San giật mình, thu hồi lý trí tan rã trong chớp nhoáng. Cô hắng giọng, đẩy Hứa Thanh Sơn, thong dong mở cửa đi ra: “Muộn thế này sao cô còn chưa ngủ?”

Phòng học không bật đèn, cửa vừa mở, bên trong là sự mờ ám đáng sợ. Du Hiểu thò đầu liếc qua, đáp: “Em thấy chị đi lâu thế vẫn chưa về nên ra ngoài xem sao.”

Cô ta vừa mới đi tìm Hứa Thanh Sơn, hắn cũng không ở trong phòng, trực giác mách bảo nhất định họ đang ở cùng nhau.

“Khụ khụ....” Hứa Thanh San lại ho, khoanh tay trước ngực, nhàn nhã dựa vào tường: “Cô về ngủ trước đi, tôi ho hắng khó chịu, sẽ ảnh hưởng đến mọi người.”

Du Hiểu nhấp môi, nhìn vào phòng học theo bản năng, giọng điệu như vô tình: “Không thấy anh rể em, chẳng biết đi đâu rồi?”

“Tôi cũng không biết.”Hứa Thanh San hờ hững nhướn môi: “Đêm hôm đi tìm một gã đàn ông độc thân nhiều năm, cô to gan thật nhỉ!”

Đứng dưới ánh trăng, Du Hiểu quay phắt người, gượng gạo nói: “Anh ấy là anh rể em, giám đốc Hứa nghĩ nhiều quá!”

“Anh rể?” Khóe mắt Hứa Thanh San quét qua cánh cửa phòng học đang mở toang, nhếch miệng cười: “Anh ta chỉ là bạn trai cũ của chị gái cô thôi. Gọi anh rể thân thiết vậy, không phải cô thích anh ta đấy chứ!”

“Liên quan gì đến chị!” Du Hiểu khẽ quát, rồi chạy như bỏ trốn. Đôi giày thể thao giẫm lên cỏ, phát ra tiếng lạo xạo lạo xạo dần biến mất ở đầu kia vườn trường.

Hứa Thanh San nhíu mày, hơi thở quen thuộc từ sau lưng thốc tới. Khoảnh khắc quay đầu, cô bị Hứa Thanh Sơn bế lên, sải bước ra khỏi mái hiên, đi về phía gian phòng ký túc xá của hắn.

Ngẩng đầu nhìn khuôn mặt dưới ánh trăng, Hứa Thanh San nói với giọng không vui: “Anh biết cô ta thích mình không?”

“Em trêu chọc một gã đàn ông độc thân đã nhiều năm thế này, lá gan cũng không nhỏ nhỉ!” Hứa Thanh Sơn cúi xuống, không trả lời câu hỏi của cô, nét cười đậm dần trong đôi mắt đen thẫm.

Hứa Thanh San nghẹn họng, lại không nén nổi cơn ho. Tiếng ho bị gió thổi lan khắp các góc. Một vài tiếng chó sủa thi thoảng vọng tới bên tai, bầu không khí tĩnh lặng.

Làm ổ trong vòng tay của Hứa Thanh Sơn, Hứa Thanh San như bị điện giật, trái tim tê tê.

Vào cửa, được hắn đặt lên giường, cô gục đầu thở hổn hển, đưa tay che miệng ho dữ dội.

“Nằm tử tế!” Hứa Thanh Sơn vỗ vai cô, đoạn xoay người, khóe môi gợn nét cười sâu xa. Hắn đi qua bên người cô, mở ngăn kéo của chiếc bàn học cũ.

Nếu không phải Du Hiểu đột nhiên xuất hiện thì hắn còn chưa muốn về đâu.

Lục lọi một lúc, liếc thấy Hứa Thanh San cởi áo khoác lông, ngoan ngoãn nằm xuống, trong mắt Hứa Thanh Sơn không khỏi nhiều thêm ánh cười.

Tìm được thuốc và siro ho, tầm mắt Hứa Thanh Sơn dừng trên vỉ thuốc hạ sốt bên cạnh, cố ý hỏi: “Người em có nóng không?”

Viêm amidan dẫn đến cảm cúm cũng có triệu chứng tương tự, nếu không hết viêm thì một thời gian dài sẽ không khỏi được.

“Hình như có!...” Hứa Thanh San gối lên lòng bàn tay, đôi con ngươi đảo đảo, vểnh khóe môi: “Anh không nóng à?”

“Có!” Hứa Thanh Sơn nghiêng đầu liếc cô, ngắn ngủi mà thản nhiên, hời hợt đáp: “Giờ đỡ nhiều rồi!”

Phía sau không ngoài dự liệu, lặng im hẳn. Hứa Thanh Sơn nhướng môi, cầm thuốc hạ sốt ra, đóng ngăn kéo, đi qua để lên bàn học cũ cạnh giường, tiếp đó đi đóng cửa: “Uống thuốc đi!”

Cánh cửa phòng vẫn nứt toác, đóng rồi gió lạnh vẫn lùa vào, chẳng khác không đóng là bao.

Nhờ quầng sáng vàng vọt của bóng đèn, Hứa Thanh San nhìn kỹ những viên thuốc trên tay, thở phù một hơi, cầm cốc nước lên nhấp một ngụm, thấy không nóng mới tống hết số thuốc để trên tờ hướng dẫn vào miệng.

Uống vội quá nên lại bật ho sặc sụa, cả khuôn mặt đỏ bừng.

Thoáng nhìn Hứa Thanh San một cái, Hứa Thanh Sơn ngồi xuống đưa tay vuốt lưng cho cô.

“Bọn tôi sửa kịch bản rồi. Lịch trình của vị đại sứ từ thiện kia cũng kín, khoảng thứ Năm là có thể quay xong.” Ho một trận, Hứa Thanh San cảm thấy đỡ hơn phần nào. Toàn thân không còn chút sức lực, cô ngã vật ra giường: “Có chỗ tắm rửa không?”

“Không.” Hứa Thanh Sơn cởi quần áo ngoài, chỉ mặc mỗi cái quần sịp màu trắng, nằm xuống, ôm Hứa Thanh San vào lòng.

Hứa Thanh San bị buộc dán sát vào lồng ngực hắn. Lòng bàn tay Hứa Thanh Sơn áp lên, cơ thể Hứa Thanh San dường như mang theo ký ức, khẽ run rẩy, chẳng được tích sự gì, đỏ ửng cả mặt.

Cằm Hứa Thanh Sơn để trên đỉnh đầu Hứa Thanh San, cọ cọ rất nhẹ. Hai bàn tay trượt xuống khóa áo con của cô, tức thì nhắc cô cởi ra: “Vướng víu!”

Chăn lạnh, Hứa Thanh San co rúm. Tay hắn dọc theo eo cô xuống tiếp, bỗng dừng lại.

Hứa Thanh San giương khóe môi. Kỳ sinh lý của cô vẫn chưa hết, trở mình đưa lưng lại với hắn. Có lẽ động tác quá mạnh, không biết chiếc giường gỗ từ niên đại nào để lại phát ra tiếng kẽo kẹt. Trong đêm vắng lặng, nghe rõ lạ lùng.

Bầu không khí tinh tế.

Lát sau, Hứa Thanh San nhếch mày, khẽ ho một cơn, đưa tay ra sau đặt lên thắt lưng Hứa Thanh Sơn, lòng bàn tay dán vào bụng dưới của hắn, trượt xuống. Khóe môi cô hiện lên nụ cười xấu xa: “Thầy Hứa này, ở cạnh phòng anh là một giáo viên phải không?”

“Ừ”, Hứa Thanh Sơn túm lấy tay cô, hơi thở rối loạn: “Ngủ đi, em đang ốm đấy!”

Toàn là nói láo!... Hứa Thanh San vểnh môi, khẽ ho mấy tiếng, rồi nghiêm chỉnh nhắm mắt.

Hứa Thanh Sơn không có hành vi vượt ranh giới nào nữa, như thể những gì xảy ra từ phòng học cho đến vừa nãy chỉ là sự kích động nhất thời. Cô bĩu môi, yên tâm thiếp đi. Khi tỉnh dậy, ngoài cửa sổ đã tang tảng sáng.

Hứa Thanh Sơn không ở trong phòng.

Hứa Thanh San bò dậy mặc quần áo, ra khỏi cửa. Sân thể dục mọc đầy cỏ dại được bao phủ bởi một lớp sương mỏng, có bóng hình quen thuộc vút qua trong đó.

Gió sớm mai thốc tới, trong không khí lạnh buốt có vẻ cũng nhiễm mùi hormone.

Hứa Thanh San đứng dựa cửa, từ từ khoanh tay, vô thức nuốt nước bọt. Đứng một chốc, cửa phòng bên cạnh mở, giáo viên ở trong đi ra, giống như không trông thấy Hứa Thanh San. Cô ấy mặc một bộ đồ thể thao màu hồng, chạy về phía Hứa Thanh Sơn.

Không nhìn ra hắn còn rất được chào đón cơ đấy. Hứa Thanh San chửi thầm một câu, nhún vai, bước xuống hiên nhà, thong thả đi về phòng mình.

Nấp sau thân cây, Du Hiểu đã nhìn được mấy phút, phỏng chừng khổ sở đến độ muốn hộc máu.

Hứa Thanh San coi như chẳng thấy, cô về đánh răng rửa mặt, sang phòng bên cạnh ăn sáng, sau đó bắt đầu công việc.

Hôm qua đã quay xong cảnh không nhân vật, hôm nay chỉ cần quay cảnh giờ học. Hứa Thanh San chưa đỡ ho, đến tiết học cuối cùng của buổi chiều, có phần không chống đỡ nổi, cô lặng lẽ lui ra ngoài.

Hứa Thanh Sơn phải dạy ngữ văn, mĩ thuật, âm nhạc và thể dục. Lúc Hứa Thanh San tới, hắn đang dạy tiết nhạc cho học sinh. Trên màn hình máy tính xách tay có mở hình ảnh của nhạc cụ, cũng mở tài liệu âm tần, dạy học sinh phân biệt âm thanh của mỗi loại nhạc cụ.

Cô dựa cửa nhìn một chốc, hình như hắn cảm nhận được, đôi mắt trầm lắng nhìn qua, trên mặt thấp thoáng lộ ra nụ cười.

Hứa Thanh San sửng sốt, nhìn kỹ lại, Hứa Thanh Sơn đã khôi phục dáng vẻ nghiêm túc, cứ như thoáng cười ban nãy chỉ là ảo giác của cô.

Mấy phút sau, tiếng chuông báo hết giờ reo lên. Hứa Thanh San ho một chặp, đút hai tay vào túi áo, chậm rãi đi về phía Hứa Thanh Sơn. Cô nhoẻn miệng: “Anh có muốn trọn bộ nhạc cụ, nhân thể lập một ban nhạc không?”

Các học sinh biết hôm nay phải quay cảnh lên lớp, hò reo chạy ra ngoài. Chớp mắt, phòng học trống trơn.

“Em tặng à?” Nét mặt Hứa Thanh Sơn giãn ra, hắn ép cô đến bên cửa từng chút một, giơ tay chống bên cạnh hai bên má cô, cổ họng phát ra giọng nói khàn khàn gợi cảm: “Muốn tôi trả em bao nhiêu? Một trăm triệu đủ không?”

Hơi thở nóng hổi phả tới, mặt hắn dần dần thấp xuống, nhưng lại dừng ở vị trí thích hợp, đôi mắt có vẻ nhiều thêm ánh cười. Máu nóng dâng lên, khuôn mặt mộc của Hứa Thanh San vừa đỏ vừa nóng, không nén được cơn ho.

Hứa Thanh Sơn cười mấy tiếng ngắn ngủi, rồi bỗng đứng thẳng dậy, nhấc chân ra khỏi phòng học, nói với người ngoài cửa: “Việc không thuận lợi?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.