Non Xanh Vẫn Ở Đây

Chương 54: Chương 54: “có tình, uống nước cũng no bụng, hai người khỏi cần ăn cơm đi.”




Hứa Thanh San đáp “ừ” một tiếng, kết thúc cuộc gọi, sau đó mở ứng dụng tin tức địa phương ra. Cô tìm thấy tin tức Du Hiểu tự sát, ấn mở, đoạn lẳng lặng đọc một lúc, rồi lắc đầu bật cười.

Du Hiểu đâu phải muốn tự sát, đây rõ ràng là muốn gây áp lực cho việc ra nước ngoài của Du Tinh, hi vọng Du Tinh sẽ tha thứ cho cô ta.

Đáng tiếc quản giáo trông coi trại giam không phải kẻ ngốc, có dạng phạm nhân nào trong trại tạm giam mà họ chưa gặp, chút mánh khóe đó của Du Hiểu căn bản không bõ bèn gì.

Vụ kiện của Bác Chúng và Civic sẽ mở phiên tòa vào cuối tháng, chuyện này đã thành kết cục. Bên kia có lẽ sẽ lấy lý do việc nhân viên có hành vi sao chép bản kế hoạch không liên quan gì tới công ty, công ty chẳng qua là không làm hết trách nhiệm giám sát, sẵn lòng xin lỗi phía Civic. Về phần bồi thường, chắc chắn bọn họ sẽ bắt nhân viên bị sa thải phải gánh vác.

Liệu nhân viên kia có giao ghi chép giao dịch hoàn chỉnh ra hay không, những việc làm đó có phải là do cấp trên gợi ý hay không, đấy lại là chuyện của bọn họ.

Du Hiểu muốn tự do sao, không dễ vậy đâu.

Hứa Thanh San bĩu môi, thoát khỏi ứng dụng tin tức, mở Weibo.

Hiện tại cô đã không giữ chức vụ ở Civic nữa, bên Bác Chúng hầu như đã không đăng những tin tức về cô, ngay cả những tài khoản được thuê để vào Weibo của cô “ném đá” cũng đã lặn mất tăm mất tích.

Mở tin nhắn riêng, một loạt tiếng “ting tinh” báo có tin nhắn mới, có của diễn đàn dân phượt gửi tới, hỏi cô mùa nào thích hợp tự lái xe đi du lịch.

Hứa Thanh San trả lời mấy tin, ngoài ra còn đăng một bài, yêu cầu dân mạng và phượt thủ tự lái xe đến đó nhất định phải chú ý an toàn, còn ghim lên trên đầu trang cá nhân.

Chuyện hậu sự của Hầu Thừa Hiên và mấy người khác đã được xử lý xong xuôi vào tuần trước. Phía chính phủ bày tỏ thái độ sẽ nhanh chóng dựng một tường rào trên đoạn đường nguy hiểm một cách sớm nhất, đồng thời cũng đưa ra yêu cầu, mong các du khách tự lái xe lựa chọn loại xe có tính năng an toàn tương đối tốt.

Có một nhóm nhỏ bình luận dưới tin tức, nhao nhao bảo gia đình người quá cố kiện Hứa Thanh San, bắt cô đền bù tổn thất, cơ mà không khơi nên nổi bọt nước.

Hứa Thanh San đã đăng rất nhiều bài về trường tiểu học, về con đường “âm dương”, thậm chí từng đăng video mình suýt bị đá lở chôn vui. Từ đầu chí cuối không hề khuyến khích bất cứ ai một mình đi đến đó. Cho dù có kiện, cũng phải tìm được lý do khởi kiện hợp lý.

Mỗi ngày tòa án tiếp nhận nhiều vụ án như vậy, trường hợp không có căn cứ thực tế thế này sẽ không được lập thành án.

Sau khi đến quán đồ nướng, ngồi vào bàn, Hứa Thanh Sơn gọi một đống đồ ăn. Chẳng mấy chốc, Lữ Giai m tới. Cô nàng quan sát hắn một lượt, đoạn nhỏ giọng trêu Hứa Thanh San: “May mà là người đàn ông của cậu. Ví thử thật sự là Du Hiểu, chị đây xắn tay áo cướp luôn.”

“Cứ chém gió tiếp đi!” Hứa Thanh San lườm Lữ Giai m một cái, sau đấy giới thiệu cho cô nàng và Hứa Thanh Sơn.

Nói chuyện phiếm một lúc, mấy đồng nghiệp của Hứa Thanh Sơn cùng đến, mọi người giới thiệu với nhau một hồi, rồi vui vẻ bắt đầu ăn.

Hứa Thanh San uống chút rượu, về đến nhà, xuống xe mà đầu óc vẫn hơi lâng lâng.

Hứa Thanh Sơn phải lái xe nên không động tới một giọt rượu. Hắn đi xuống, đóng cửa xe lại, vòng qua đầu xe sang bên kia đỡ cô. Ngửi thấy người cô toàn mùi rượu, hắn không khỏi cau mày: “Về sau không cho em uống rượu nữa!”

“Thì không uống.” Hứa Thanh San nhón chân, híp mắt hôn lên môi hắn, giọng nói ẩn chứa sự nũng nịu: Muốn ăn thịt kho kiểu gì?”

Hứa Thanh Sơn bị hỏi thì thoáng sửng sốt, sau đó bế cô lên, sải bước đi vào nhà.

“Ông Hứa ơi, em muốn uống nước.” Hai chân vừa chạm đất, Hứa Thanh San liền kéo Hứa Thanh Sơn cùng ngã vào sô pha. Khuôn mặt cô bị hơi men hun đỏ hồng say sưa, ánh mắt lơ mơ: “Mai anh phải trở lại rồi à?”

“Ừ.” Hứa Thanh Sơn hôn xuống môi Hứa Thanh San, đỡ cô ngồi dậy rồi nghiêng người rót nước cho cô.

Hứa Thanh San uống nước xong, đợi Hứa Thanh Sơn đặt cốc xuống, cô mơ màng nhào lên người hắn, đưa tay nâng cằm hắn lên, tiếp đến cúi đầu hôn một cái: “Không cho phép anh nhìn người phụ nữ khác, liếc mắt cũng không được! Nhớ kỹ đấy!”

“Được.” Hứa Thanh Sơn không nhịn nổi cười, bàn tay khóa lấy gáy Hứa Thanh San, dịu dàng hôn cô.

Nhìn cô còn không đủ, lấy đâu ra lòng dạ đi nhìn người khác…

Sáng hôm sau, Hứa Thanh San thức dậy, mình mẩy nhức mỏi, chỗ bên cạnh đã trống trơn.

Cô đánh răng rửa mặt, đi xuống lầu. Hứa Thanh Sơn đã làm xong bữa sáng và đang ngồi trước bàn mỉm cười nhìn cô.

Hắn không mặc áo, trên người toàn vết móng tay của cô để lại. Hứa Thanh San nhìn mà nóng bừng hai má, bèn nói: “Tối qua uống nhiều quá…”

“Không sao.” Hứa Thanh Sơn nở nụ cười thỏa mãn: “Em qua đây ăn gì đã, kẻo dạ dày lại khó chịu. Chốc nữa anh phải trở lại chùa Khai Thiện, cuối tuần em không về thì anh đến tìm em.”

“Vâng.” Hứa Thanh San đáp rồi ngồi xuống.

Cô vẫn chưa nghĩ xong có cần tiếp tục tìm việc không, quẳng mọi việc bên trường tiểu học cho Chung Thành thì hơi “ác”. Lại thêm Tô Nhiễm còn muốn ở lại đó một thời gian nữa, cô chắc chắn phải trở lại trường tiểu học thôi.

Trước khi về Lâm Châu, hai người đã qua nhà bố mẹ Hứa Thanh Sơn một chuyến. Mẹ chồng tặng cô một chiếc vòng phỉ thúy thượng hạng, bố chồng tặng một bức tranh vẽ, trước sau đều không nhắc tới chủ đề giục họ chóng sinh con.

Cùng ngày, cô chú cùng rất nhiều cậu mợ của Hứa Thanh Sơn cũng đến rất đông. Có điều, họ đều rất hiền hòa. Người một nhà giống như bạn bè cũ ngồi trong phòng trồng hoa tán gẫu, không cần phải dày công tiếp đãi. Bầu không khí hết sức hài hòa.

“Còn có một việc.” Hứa Thanh Sơn đặt đũa xuống, đứng dậy đi tới cầm cái ví da trên bàn trà, lấy ra hai tấm thẻ, đưa cho Hứa Thanh San: “Em cứ yên tâm tiêu đi, hết anh lại kiếm. Nếu em muốn đầu tư, quản lý tài sản, tự em quyết định là được.”

Hứa Thanh San nhận lấy hai tấm thẻ, tiện tay để sang một bên, nghiêng người hôn hắn: “Tối qua em nói lung tung điều gì phải không?”

Hứa Thanh Sơn mỉm cười lắc đầu. Cô uống nhiều, lơ mơ lại đáng yêu, lại còn rất nhiệt tình.

“Muốn nói hay không thì tùy.” Hứa Thanh San đỏ mặt ăn hết bát cháo, đoạn cầm một quả trứng chim cút bỏ vào miệng, hơi phồng má: “Em đi sửa soạn hành lý cho anh.”

Hứa Thanh Sơn lại cười, ánh mắt sáng rực.

Hứa Thanh San ném cho hắn một ánh nhìn vừa thẹn vừa giận, sau đấy quay đầu đi lên lầu.

Sau khi tiễn Hứa Thanh Sơn đi, Hứa Thanh San lên lầu nhặt quần áo vứt đầy trong phòng ngủ, bỏ vào máy giặt, nhân tiện quét dọn sạch sẽ.

Lúc lau dọn phòng vẽ tranh, cô nhớ ra Hứa Thanh Sơn từng nói còn có rất nhiều tranh chân dung của cô, thế là không kìm lòng được bèn mở ngăn tủ mà hắn đã nói ra.

Một xấp tranh thật dày, số lượng phải hơn một trăm bức, tất cả đều là vẽ cô.

Có bức sơn dầu, bức cổ trang, có bản phác thảo, mỗi bức đều được vẽ với sự tỉ mỉ, chăm chút. Hứa Thanh San cẩn thận giở xem một lượt rồi cẩn thận để lại chỗ cũ. Cô cong khóe môi, tiếp tục quét dọn, làm xong thì xuống lầu mở laptop lên mạng.

Trong hộp thư có thư mới, là bản thảo kế hoạch quà tặng tri ân của quỹ cộng đồng. Cô mở ra xem, thấy khác nhiều so với dự tính của mình.

Liên lạc với người lập bản kế hoạch, Hứa Thanh San nhấn mạnh lần nữa về hiệu quả mà cô muốn, yêu cầu bên kia phải đưa ra phương án và bản thảo mới vào thứ Hai tuần sau.

Xử lý xong những việc này, Hứa Thanh San mở danh sách chi tiết của đợt gây quỹ cộng đồng, bất ngờ phát hiện ra một cư dân mạng giấu tên đã quyên góp liền một lúc sáu trăm nghìn tệ (khoảng gần 2 tỉ VNĐ), liền cảm thấy có điểm khác thường.

Tìm ra cách liên lạc trên trang web của quỹ cộng đồng, Hứa Thanh San mất nửa ngày mới tra được, khoản tiền kia vậy mà lại là của Du Tinh quyên góp.

Do dự hồi lâu, cuối cùng cô vẫn gọi cho Hứa Thanh Sơn, nói cho hắn biết chuyện Du Tinh quyên góp tiền.

“Để về anh sẽ gọi điện cho cô ấy, ghi âm lại cho em nghe.” Hứa Thanh Sơn vẫn đang ở trên đường, tín hiệu không tốt lắm.

Hứa Thanh San cười, trêu hắn: “Không cần ghi âm, em tin anh.”

Bên tai yên ắng một lúc thì giọng Hứa Thanh Sơn lại truyền tới, âm thanh không mấy rõ ràng: “Nhớ phải ăn cơm đúng giờ, anh sẽ gọi điện, gửi tin nhắn cho em bất cứ lúc nào đấy!”

Hứa Thanh San lại không nhịn được cười, dặn hắn chú ý an toàn rồi ngắt máy.

Buổi trưa, cô bớt chút thời gian đến văn phòng của quỹ từ thiện một chuyến, tìm được người phụ trách để nắm rõ cái nào cần phải công bố chi tiết, cái nào có thể qua loa, tiện thể trở lại Civic mang đồ đạc cá nhân của mình về.

Trước đó, cô bận rộn suốt, Phương Minh Hải đã giúp cô thu dọn xong mà cô cũng không có thời gian qua lấy.

Giám đốc quản lý mới của công ty là một người đàn ông, trước đây từng làm việc tại Thượng Hải, đã thực hiện nhiều kế hoạch rất có tầm ảnh hưởng.

Hứa Thanh San nghe Phương Minh Hải nói, cấp trên được chào đón nồng nhiệt, nhậm chức một tuần thì ngày nào cũng có người tặng hoa cho. Cô không nhịn được cười. Cùng phái thì đẩy nhau, khác phải thì hút nhau, cấp trên mới vừa tới thì ưu thế của Phương Minh Hải liền yếu hẳn đi, nhất thời khó tránh khỏi việc không thích ứng kịp.

Về nhà nấu cho mình một bát mì. Ăn xong, Hứa Thanh San gọi điện thoại cho Tống Bảo Ninh.

Quá trình Chung Thành dẫn cô ấy về nhà ra mắt bố mẹ anh rất suôn sẻ. Buổi tối, hai gia đình gặp nhau, chuyện trò vui vẻ. Bốn ông bà già cùng hối thúc Chung Thành và Tống Bảo Ninh đi đăng ký kết hôn, quả là tốc độ tên lửa.

Ngày hôm sau gặp nhau, Tống Bảo Ninh y như cô vợ nhỏ, từ khi xuất phát đi đến sân bay cho tới khi đến trường tiểu học, Chung Thành nói gì cũng nghe theo răm rắp, ngoan ngoãn khỏi phải nói.

Hứa Thanh San và Tô Nhiễm lười chả buồn để ý, cả đường không cầm điện thoại tìm tín hiệu lướt Weibo thì chính là nhìn hai người kia cười ngây ngô.

Lúc đến nơi đã rất khuya, giáo viên và học sinh của trường đã đi ngủ cả, chỉ có Lê Thư với đồng nghiệp ở phòng bên cạnh vẫn đợi ở nhà ăn.

Xe dừng hẳn, Hứa Thanh San và Tô Nhiễm mở cửa xuống xe, rùng mình nổi hết cả da gà, đội mưa chạy vào nhà ăn.

Trời mưa, đường lại càng thêm khó đi, Lê Thư sợ họ đói, nên cùng người đồng nghiệp vẫn luôn chờ họ.

Hứa Thanh San đưa quà tặng cho Lê Thư, cúi đầu vuốt nước mưa trên người, cười nói: “Đi từ huyện đến đây mất năm tiếng, xương cốt xóc nảy cũng sắp rệu rã hết rồi.”

“Vào mùa mưa là vậy đấy chị ạ. Cũng không biết khi nào con đường kia mới có thể tu sửa xong.” Lê Thư nhận lấy quà, khuôn mặt phớt hồng: “Em cảm ơn chị Thanh San.”

Hứa Thanh San nhoẻn cười, liếc thấy Chung Thành và Tống Bảo Ninh nắm tay nhau đi vào, không nhịn nổi cất tiếng trêu chọc: “Có tình uống nước cũng no bụng, hai người khỏi cần ăn cơm đi!”

“San Nhi…” Tống Bảo Ninh thẹn thùng lại tức giận, lườm cô bạn.

Chung Thành cười hiền, vẫn nắm tay Tống Bảo Ninh, dắt nhau đi rửa tay.

Tô Nhiễm bị cảm vẫn chưa khỏi hẳn, ăn qua quýt rồi đặt bát xuống, lờ đờ cùng Lê Thư về phòng. Hứa Thanh San không yên tâm, rửa sạch bát đũa xong liền theo sau.

Trên đường đến đây, tinh thần của Tô Nhiễm không được tốt cho lắm, có lẽ ngồi trên xe xóc nảy trong thời gian dài, cảm giác khó chịu lại tăng thêm.

Vào phòng ký túc xá, Lê Thư giúp Tô Nhiễm nằm xuống, sau đó đi rót nước.

Hứa Thanh San ngồi xuống, sau khi đưa tay kiểm tra nhiệt độ cơ thể của Tô Nhiễm mới thấy hơi yên tâm: “Lần này về thủ đô, có tình hình gì mới à?”

Sắc mặt Tô Nhiễm tái nhợt, yếu ớt gật đầu. Hứa Thanh San hiểu rõ trong lòng. Cô nhận cốc nước nóng Lê Thư đưa cho, để sang một bên, kế tiếp mở ngăn kéo bàn đọc sách tìm thuốc cảm cúm, đoạn đỡ Tô Nhiễm dậy uống thuốc.

“Có một công ty lớn muốn ký hợp đồng với em, em vẫn chưa quyết định.” Tô Nhiễm uể oải uống thuốc, rồi dựa vào đầu giường, gắng gượng mở mắt ra: “Người đại diện lúc đầu của em đã nhận giùm em rất nhiều việc, xếp hết vào tháng Năm. Mấy kịch bản đã nhận còn chưa quyết định đi thử vai cái nào.”

Hứa Thanh San trầm ngâm suy nghĩ chốc lát mới hỏi Tô Nhiễm có phải những công việc này đều đã được ghi chép lại không?

Tô Nhiễm lắc đầu: “Em không có thói quen này, trước kia toàn do trợ lý sắp xếp giúp.”

“Về sau cứ tập thành thói quen thì tốt hơn. Nếu người đại diện của em không hỗ trợ thì tự em quyết định.” Hứa Thanh San nghiêng người cầm máy tính bảng của mình, mở trang word, ghi lại những điều cô vừa nhắc đến, phân tích từng mục một với Tô Nhiễm.

Khoảng ngày mai ngày kia thì phần kết cấu Hứa Thanh Sơn đã đặt sẽ tới, đến lúc đó Tô Nhiễm còn phải lên sóng trực tiếp, chờ khi đủ độ nổi tiếng là có thể “bùng nổ”.

Tô Nhiễm uống một hớp nước, cảm thấy đỡ hơn, cô nàng nói đùa với Lê Thư: “Lê Thư, em làm trợ lý cho chị đi!”

“Em á?” Lê Thư chỉ vào mũi mình, chột dạ: “Em cũng làm được ạ?”

Kết thúc thời gian làm giáo viên tình nguyện, Lê Thư quả thực muốn tìm một công việc, sơ yếu lí lịch đã chuẩn bị xong nhưng chưa bắt đầu gửi đi.

“Tất nhiên là được rồi. Em có thể suy nghĩ thêm, dù sao cũng liên quan đến kế hoạch nghề nghiệp trong tương lai của em.” Tô Nhiễm lại cười: “Chị rất thích em, làm việc cùng em cũng khá thoải mái với cả yên tâm.”

Hứa Thanh San nhìn Lê Thư rồi lại nhìn Tô Nhiễm, chỉ cười không nói gì.

Lát sau, Tống Bảo Ninh về phòng, mọi người cười đùa một trận mới đi tắm rửa và đi ngủ.

Buổi sáng thức dậy, trời đã tạnh, bên tai ngập tràn tiếng chim kêu lảnh lót. 1 giờ trưa, người của Viện thiết kế và công ty xây dựng tới, ký xong hợp đồng tu sửa thì lập tức khởi công.

Hứa Thanh San và Chung Thành đã bố trí ổn thỏa cho công nhân. Tranh thủ thời tiết tốt, họ ra khỏi trường, đi xem thi công mặt cầu.

Sáng sớm, gã Béo đã đến một chuyến, bảo rằng hôm nay có thể hoàn thành toàn bộ, đợi hoàn tất kiểm tra chất lượng thì tổ chức lễ chúc mừng cây cầu được xây xong.

Đi tới chỗ mặt cầu đã được hoàn thành trước kế hoạch, Béo đội cái mũ bảo hộ xuất hiện phía đầu bên kia. Nhìn thấy họ, gã cười nói với giọng yên tâm: “Hôm nay làm luân phiên hai ca, tới rạng sáng mai là có thể ghép lại.”

“Nước sông đã dâng lên nhiều, qua tiết thanh minh một cái là lượng mưa dần tăng lên. Để an toàn cho học sinh, nhà trường giao cho anh bảo trưởng thôn kêu gọi người dân trong thôn cùng trông nom bọn trẻ.” Hứa Thanh San vừa dứt lời, liếc thấy mấy cậu nhóc đang mon men xuống bờ sông, sắc mặt liền thay đổi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.