Chung Thành chỉ cười và gật đầu mà không nói gì, ánh mắt anh đầy dịu dàng, cưng chiều. Cô nói cô muốn trồng hoa, thế là lần trước trở lại thành phố B, anh đã cố ý mua rất nhiều hạt giống hoa.
“Anh Chung Thành ơi...” Giọng Hứa Thanh San đột nhiên từ ngoài cửa vọng vào, Chung Thành vỗ nhẹ cánh tay Tống Bảo Ninh, đoạn quay người đi ra.
“Biết ngay hai người ở đây mà! Có mấy phượt thủ tới đây, hiệu trưởng vào trong thôn bàn chuyện với trưởng thôn rồi. Anh theo em đi ứng phó với!” Hứa Thanh San vừa chạy một mạch đến, mệt không thể tả.
Chung Thành gọi Tống Bảo Ninh, đợi cô đi ra rồi họ cùng về trường học. Nhóm phượt thủ mới tới chưa được sự đồng ý của nhà ăn đã vào lục lọi lấy ra bao nhiêu đồ, bấy giờ đang ngồi ăn trên bậc thềm trước cửa.
Hứa Thanh San và Chung Thành nén giận, đi tới hỏi họ đến đây làm gì. Người đàn ông dẫn đội ăn xong miếng giăm bông trên tay rồi lấy ra một điếu thuốc, thong thả nói về kế hoạch của bọn họ.
Ngọn núi phía sau thôn nằm ngay cạnh khu bảo tồn thiên nhiên, kế hoạch của bọn họ là leo lên ngọn núi, sau đó băng qua khu bảo tồn tự nhiên.
Chung Thanh mở ghi âm điện thoại, bình tĩnh mời bọn họ rời đi: “Đây là trường học chứ không phải khách sạn, không có nghĩa vụ thu nhận các vị.”
Trong khoảng thời gian này đã có một vài phượt thủ tới đây, hiệu trường thấy phiền lòng không chịu nổi.
“Anh lại chẳng phải hiệu trưởng, dựa vào cái gì mà không cho tụi này nghỉ lại?” Một cô gái ngồi bên cạnh người đàn ông dẫn đội chất vấn với giọng điệu không vui xen lẫn tức giận.
Hứa Thanh San liếc xéo cô ta, sắc mặt dần dần nặng nề: “Dựa vào đây là trường tiểu học, mới các vị rời khỏi đây ngay lập tức.”
Chung Thành đanh mặt, cố gắng kiềm chế để không nổi giận: “Mời các vị đi cho!”
“Bọn này cứ không đi đấy thì sao? Trường học rộng thế kia, bọn này ở lại một đêm đã làm sao, lại chả phải nhà của anh.” Người nói vẫn là cô gái hung hăng ban nãy.
Hứa Thanh San lùi lại mấy bước, lấy điện thoại gửi tin nhắn cho gã Béo, nói rằng có người xông vào trường học, bảo gã qua tập hợp những người dân trong thôn vẫn đang thi công lại, để đuổi nhóm người này đi.
“Không phải nhà tôi, nhưng cũng phải chỗ để các người muốn ở thì ở.” Chung Thành giận dữ, anh quay đầu gọi những người dân trong thôn đang sửa mái phòng học, bảo họ đi xuống.
Nhóm phượt thủ có ba nam, hai nữ. Nhìn thấy người dân từ trên mái nhà trèo xuống, tay còn cầm theo dụng cụ, mặt mày bọn họ liền biến sắc, hậm hực đứng dậy.
“Trả tiền đã!” Hứa Thanh San chỉ vào những chiếc túi bọn họ họ vứt trên đất, tiếp đó xòe tay ra với vẻ mặt lạnh lùng: “Ăn xin còn có thái độ hỏi xin kìa, chưa hỏi mà đã tự lấy là quân ăn cướp.”
“Hứ, cái thứ gì thế này.” Cô gái nọ cười khẩy một tiếng, móc trong túi ra mười đồng, ném xuống đất bằng thái độ khinh thường.
Hứa Thanh San vẫn đứng yên, cứ điềm nhiên khoanh hai tay đứng nhìn cô ta.
Mấy người dân từ trên nóc nhà xuống đã lục tục đi tới, vây lấy nhóm phượt thủ, mặt mũi ai nấy đều lộ vẻ dữ tợn. Có lẽ cô gái kia đã biết sợ, liền ngồi xuống nhặt tiền lên, lại lấy thêm mười đồng nữa, dè dặt đưa tận tay Hứa Thanh San.
Hứa Thanh San khoát tay, ý bảo mấy người dân nhường đường. Nhóm phượt thủ như được đại xá, chạy như bay ra khỏi trường mà không dám ngoái đầu lại.
“Sau khi hoàn thành cây cầu sẽ có nhiều người dân trong thôn rảnh rỗi. Ngày mai anh phải bảo Béo bớt ra vài người sửa cho xong bức tường, thời gian nghỉ thì khóa cổng vào.” Chung Thành cũng tức giận khôn tả.
Hứa Thanh San bất đắc dĩ nhún vai. Tạm thời cũng chỉ có thể làm như vậy.
Ăn tối xong, Chung Thành dẫn các em học sinh trong đội bóng rổ đi chơi bóng. Hứa Thanh San và Tô Nhiễm thấy chán quá bèn gọi Lê Thư lại đây xem.
Hứa Thanh San lấy điện thoại ra nhìn tín hiệu 4G, tiện tay mở chế độ livestream. Nửa khuôn mặt Tô Nhiễm xuất hiện trong màn hình camera, cô nàng chỉ kẻ lông mày, không tô son môi, nét mặt vốn thanh tú càng toát lên vẻ sạch sẽ và quyến rũ.
Tập thể các fan sôi trào, nhao nhao thổ lộ “nữ thần thật xinh đẹp“.
Hứa Thanh San mỉm cười, cầm di động của Tô Nhiễm, đăng nhập vào Weibo của mình, dẫn đường link đang phát trực tiếp, nhân tiện thông báo cho những tài khoản marketing để họ chuyển tiếp video.
Nhiệt độ trên mạng nhanh chóng nóng lên, ngoài bình luận về Tô Nhiễm ra còn có những bình luận về Chung Thành và những học sinh với đôi mắt trong veo bên cạnh anh.
Hứa Thanh San trước sau không lộ diện. Cô quay cả Lê Thư và Tống Bảo Ninh, đồng thời giới thiệu về hai cô ấy.
Tiêu điểm quay một vòng lại trở về với Tô Nhiễm. Các fan của Tô Nhiễm như nước dâng cao, cuối cùng dưới bài đăng trên Weibo toàn những bình luận mong cập nhật mới hơn của “nữ thần”.
Khi trời sắp tối, Hứa Thanh San tắt livestream. Nhìn số lượng like, cô hài lòng cong khóe môi.
Đăng xuất khỏi tài khoản Weibo của mình, Hứa Thanh San trả điện thoại lại cho Tô Nhiễm, khẽ nhướng mày: “Thứ Năm này, lãnh đạo của Sở giáo dục tỉnh sẽ cùng lãnh đạo của Phòng giáo dục huyện tới đây kiểm tra thị sát, đến lúc đó chị sẽ sắp xếp các phóng viên phỏng vấn độc quyền cho em, muốn nói thế nào thì tự em tổng kết, rồi chị “trau truốt” cho.”
“Cảm ơn chị San!” Tô Nhiễm phấn khấn khởi thơm Hứa Thanh San một cái: “Em sẽ ngẫm nghĩ xem cái gì nên nói, cái gì không nên nói.”
“Đi thôi, bọn mình về ký túc xá trước đã!” Hứa Thanh San thấp giọng, cười xấu xa: “Không đi nữa là có người hộc máu đấy!”
Tô Nhiễm thôi cười gọi Lê Thư, rồi bỏ Tống Bảo Ninh lại, đi về phòng ký túc xá trước.
Hai giờ chiều thứ Năm, lãnh đạo của Sở giáo dục đến trường tiểu học. Năm phòng học gần cổng trường nhất đã được sửa chữa xong, có điều Chung Thành khăng khăng không cho dùng để đón tiếp lãnh đạo.
Khoản tiền mà trường học và Phòng giáo dục huyện đã xin được căn bản không đủ để xây mới, cùng lắm chỉ đủ để tu sửa. Vụ này ngâm từ cuối năm ngoái cho đến tận cuối tháng Ba năm nay, tỉnh ủy không ngồi yên được nữa, nên cử một tổ chuyên môn xuống.
Hứa Thanh San không phải giáo viên của trường, cùng Tô Nhiễm thực hiện phỏng vấn xong, từ phòng học đi ra, trông thấy Chung Thành với Tống Bảo Ninh và Lê Thư đang đứng dưới hàng hiên thì lấy làm kinh ngạc.
Các phóng viên được mời tới ló đầu nhìn, vẫy tay với Hứa Thanh San, đi ra hành lang, rồi chầm chậm chạy theo đội ngũ tham quan.
Hứa Thanh San nheo mắt, nhìn hiệu trưởng dẫn giáo viên trong trường cùng các lãnh đạo đi đến thư viện. Cô không khỏi lắc đầu: “Huyện khó khăn về tài chính, có người đến đây cũng chưa chắc sẽ có tiền rót xuống. Đây chỉ là một trong số những trường tiểu học, các trường còn lại không có ai đến, không ai giúp đỡ tuyên truyền, mãi mãi không có cách nào thay đổi được điều kiện cơ sở vật chất.”
“Không phải là em muốn làm công ích đấy chứ, con đường này không dễ đi đâu.” Chung Thành nghiêng đầu, vẻ mặt nghiêm túc: “Làm phúc lại phải tội.”
“Em chưa từng nghĩ về điều đó. Hiện tại cũng chưa nghĩ xong nên tiếp tục kế hoạch hay đổi công việc khác.” Hứa Thanh San nhún vai: “Đợi xử lý xong chuyện của Tô Nhiễm rồi nói sau.”
Chung Thành cười bảo: “Anh với Bảo Ninh tạm thời sẽ không rời đi. Đã có kết quả kiểm tra nguồn nước suối, vượt quá tiêu chuẩn cho phép của nước uống.”
Hứa Thanh San liếc nhìn Tống Bảo Ninh đang đỏ bừng mặt, nghiêng đầu ghé bên tai Chung Thành, khẽ cười nói: “Sớm “tạo” em bé đi!”
Chung Thành mỉm cười gật đầu, không tiếp lời cô.
Đứng một lúc, hiệu trưởng dẫn đoàn từ trong thư viện đi ra, chuyển sang phòng vẽ.
Hứa Thanh San nhớ tới những bức họa trên tường liền cong khóe môi, biếng nhác dựa vào cây cột, lấy điện thoại gửi tin nhắn cho Hứa Thanh Sơn.
Hắn nhắn lại rất nhanh, chỉ vẻn vẹn hai chữ: Nhớ em.
Hứa Thanh San không nhịn nổi cười, tiện tay gửi ảnh chụp ban sáng cho hắn. Một lúc sau, hắn trả lời bằng bản thảo truyện tranh vẽ về việc trùng tu bích họa hàng ngày.
Cô vừa lật xem, vừa đi ra xa để gọi điện thoại cho hắn.
Lúc trước tạo chủ đề truyện tranh trên Weibo của cô, đã có gần nửa triệu fan. Còn bản thảo trùng tu bích họa, cô đăng bừa hai, ba trang, vẫn chưa nghĩ ra sẽ tạo chủ đề gì.
Điện thoại kết nối, Hứa Thanh San cười kể với hắn về việc lãnh đạo Sở giáo dục đến thị sát, ngoài ra dự án tuyến đường cấp hai từ huyện xuống sẽ sớm được đánh giá và đo vẽ bản đồ. Dự tính có thể bỏ thầu, khởi công trong sáu tháng cuối năm.
“Có thời gian rảnh, anh sẽ vẽ tiếp truyện tranh bên trường tiểu học, tranh thủ góp thêm chút sức.” Giọng nói của Hứa Thanh Sơn mang theo tiếng cười truyền tới, rất đỗi dịu dàng: “Anh nhớ em đến độ không ngủ được đây này.”
“Em không nhớ anh đâu...” Hứa Thanh San trêu hắn, lại nói: “Phải rồi, trong thôn sắp tổ chức lễ chúc mừng việc xây xong cầu. Anh phải đến đấy! Ban sáng Béo đã nhắc em mấy lần.”
“Tuần này thì không được, cuối tuần sau còn phải làm thực nghiệm. Tuần này anh phải tới thủ đô gặp một chuyên gia.” Hứa Thanh Sơn thở dài: “Anh muốn trói em ở bên người anh, lại lo em thấy bất mãn.”
Hứa Thanh San khẽ cười thành tiếng: “Mai em phải đi thủ đô với Tô Nhiễm một chuyến, đến lúc đó gặp nhau.”
“Đến lúc đó rồi gặp.” Hứa Thanh Sơn cũng cười, vẫn dặn dò một lượt như cũ, sau đấy mới bịn rịn cúp máy.
Sáng trưa chiều tối mỗi ngày hắn đều gửi tin nhắn nhắc cô ăn cơm, rảnh rỗi cũng sẽ gửi nội dung khác cho cô. Mức độ buồn nôn không phù hợp với thiếu nhi.
Hứa Thanh San cất điện thoại, lộn trở lại. Đoàn lãnh đạo cũng đã tham quan gần xong, học sinh lần lượt đi vào lớp chuẩn bị vào giờ học.
Tiếng chuông báo vào tiết học vang lên, Tống Bảo Ninh, Tô Nhiễm và Lê Thư đều phải lên lớp. Hứa Thanh San đi theo livestream một tiết học nhạc, một tiết Tiếng Anh. Sau đó, Béo đến mời cô và Chung Thành tới dựng bia cho cây cầu.
Các giàn giáo và lưới bảo vệ trên cầu đã được gỡ bỏ, lộ ra dáng vẻ thật sự.
Ba nhịp cầu được xây dựng trên mặt sông rộng hơn mười mét, bởi vì tạm thời không thể suy xét đến nhu cầu về phương tiện đi lại, nên cây cầu với kết cấu hỗn hợp của gỗ carbonized và bê tông cốt thép, còn xây thêm ba tòa tháp.
Thời hạn công trình là hơn một tháng, tốc độ này xem như tương đối nhanh, tốn tiền nhiều nhất là vào mấy trụ cầu. Tuy nhiên giai đoạn đo vẽ bản đồ và khảo sát trước đây, Hứa Thanh Sơn đã tìm người làm vào năm ngoái, nhưng chậm trễ không khởi công một là vì đợi phê duyệt, hai là chờ có vốn.
Khi Hứa Thanh San đứng ở đầu cầu để chụp ảnh, Béo bỗng nói: “Em dâu, tên của em với anh Hứa chỉ khác nhau một chữ à?”
“Vâng, sao anh hỏi vậy?” Hứa Thanh San cười nói, giơ di động chụp tiếp.
“Năm ngoái lúc sửa đường, trong thôn dựng bia bên đường theo quy định để cảm ơn người đã quyên góp tiền sửa đường, anh Hứa đã viết tên của em, còn nhờ tộc trưởng cầu phúc cho em nữa đấy.” Béo gãi đầu, nở nụ cười chất phác: “Tấm bia này là do anh Hứa tìm người khắc, hôm nay lại thảo luận chuyện lập bia, tôi còn tưởng là đã khắc nhầm, cố ý gọi điện cho anh Hứa mới biết.”
Hứa Thanh San nhếch khóe môi: “Khắc cả tên tôi với tên của anh ấy đi. Trên bia sửa đường không có tên của anh ấy đúng không?”
Béo cười hì hì, gật đầu thừa nhận.
Hứa Thanh San bĩu môi, nhưng trong lòng đã mềm đến nỗi rối mù, hận không thể gặp Hứa Thanh Sơn ngay lập tức.
Sau khi gắn tấm biển sơn vàng lên đầu cầu, trưởng thôn đến giới thiệu một số nghi thức của lễ tế. Hứa Thanh San hỏi có thể ghi hình phát sóng trực tiếp không, nhận được câu trả lời rõ ràng, cô không khỏi thở phào nhẹ nhõm.
Vợ Hứa Nhất Minh đã chấp thuận kế hoạch của cô, chỉ là tuyến đường đến đây không đi qua huyện, mà đi theo tuyến đường từ thành phố cấp tỉnh bên cạnh chạy qua thị trấn.
Nhiều các bà các thím trong thôn có tay nghề làm đồ thủ công rất tốt, một khi tuyến đường được đưa vào sử dụng cũng xem như có một cách để tạo thu nhập.
Buổi tối, nói chuyện với Chung Thành một lúc, thấy anh không tập trung, Hứa Thanh San không kìm được châm chọc anh đang “hồi xuân“.
Chung Thành cũng không chấp nhặt với cô, ra khỏi cửa đi tìm Tống Bảo Ninh luôn.
Sáng thứ Sáu, Hứa Thanh San chụp ảnh mấy phòng học đã sửa xong, rồi cùng Tô Nhiễm ngồi lên chiếc xe bán tải của Béo, lên đường ra sân bay của tỉnh.
Sáng nay Hứa Thanh San đã đến thủ đô, có điều vẫn bận rộn suốt.
Hứa Thanh San đặt phòng xong thì gửi tin nhắn cho hắn, hắn không nhắn lại, gọi điện thoại cũng luôn trong tình trạng máy bận, cô liền đi tắm trước.
Tắm xong đã hơn chín giờ, Hứa Thanh Sơn vẫn không có tin tức gì. Cơm tối cô vẫn còn chưa ăn, nên không khỏi hơi tức giận, lại cầm điện thoại gọi cho hắn.
Gọi hai lần mà máy vẫn bận, Hứa Thanh San tức tối vứt điện thoại sang bên, vừa chuẩn bị thay quần áo ra ngoài đi ăn thì đột nhiên có người gõ cửa phòng.
Cô nhìn qua mắt mèo, thấy là nữ nhân viên phục vụ của khách sạn, bèn bực bội hỏi: “Có chuyện gì?”
Nữ nhân viên phục vụ mỉm cười, lịch sự giải thích: “Chào chị, chị Hứa. Là thế này ạ, anh Hứa có một món quà muốn chúng tôi tự tay giao cho chị, phiền chị mở cửa giùm.”