Địa điểm ăn cơm do Hứa Thanh Sơn quyết định, cách ngõ Chim Én không xa. Hắn đề nghị đi bộ qua đó, và không ai phản đối.
Vào quán chọn chỗ xong, Hứa Thanh San ngồi một lát thì đứng dậy đi toilet. Quan Hoài dịu dàng dõi mắt theo bóng lưng cô, cho đến khi không thấy nữa mới dời ánh nhìn.
Hứa Thanh Sơn biếng nhác dựa vào lưng ghế, gác tay phải lên bàn, cong ngón tay, vô thức khẽ búng búng mặt bàn.
Quan Hoài vẫy tay ra hiệu cho nhân viên phục vụ mang trà tới. Anh ta nhướng môi, không giấu nổi vẻ đắc ý: “Thế nào, lần này mắt nhìn của tôi không tồi nhỉ?”
“Cậu không thể đổi cách bày tỏ khác à, sao vẫn là tặng xe thế.” Hứa Thanh Sơn gõ bàn một cái rồi ngồi thẳng lên, cầm máy tính bảng gọi hai món, giọng điệu lạnh nhạt: “Là anh em, tôi khuyên cậu tốt nhất cất tâm tư ấy đi. Nhà người ta không gả con gái đâu, chỉ nhận ở rể thôi.”
Quan Hoài bị sặc. Anh ta đưa tay che miệng ho dữ dội, khuôn mặt đỏ bừng vì nghẹn. Hứa Thanh San rất hiếm khi nhắc tới tình hình trong nhà cô. Quan Hoài chỉ biết trên cô còn có hai chị gái đã lần lượt kết hôn vào cuối năm ngoái.
Cố dừng cơn ho, ánh mắt Quan Hoài bỗng chốc trở nên sắc bén và nhiều thêm vẻ thăm dò: “Hai người quen nhau thật hay cậu cảm thấy ánh mắt tôi không được?”
Lúc gặp nhau ở ngoài cổng, Hứa Thanh San bảo đến gặp khách hàng, nhưng ban nãy họ chạm mặt, vẻ ngạc nhiên của cô tuyệt đối không phải giả vờ.
Hứa Thanh Sơn đan hai tay vào nhau, lần nữa ngả ra sau ghế, hờ hững quét mắt về hướng phòng vệ sinh.
Một năm trước, Hứa Thanh San là bạn gái của cậu bạn nối khố Bành Văn Tu, quả thực không phải bạn hắn, thậm chí còn chẳng để hắn vào trong mắt. Cho dù lần cuối cùng gặp mặt, cô đã cho hắn bốn trăng nghìn (khoảng 1 tỉ 300 triệu VND)
Sau đấy cũng không có bất cứ liên lạc nào nữa. Bằng không, đừng nói theo dõi, đoán chừng cô còn chả có mấy hứng thú nói chuyện với hắn ấy.
Quan Hoài im lặng nhìn Hứa Thanh Sơn. Nhận ra lời vừa rồi không phải nói đùa, nét mặt anh ta cứng ngắc, bực bội bảo: “Những cô nàng tôi đi coi mắt, không ai tốt bằng cô ấy cả.”
“Nếu cậu thuyết phục được bố mẹ cậu, sau này sinh con ra, để đứa bé theo họ cô ấy thì xem như tôi chưa nói gì.” Hứa Thanh Sơn liếc xéo Quan Hoài một cái, đoạn nghiêng người nhấc ấm trà rót vào chén, tiếp tục kê đơn thuốc liều cao: “Ngoài ra, cô ấy là vợ chưa cưới của bạn nối khố với tôi. Chưa nói với cậu à?”
Bị hỏi liên tục như oanh tạc, Quan Hoài lơ tơ mơ: “Cô ấy đến thành phố B đã hơn một năm nay, có nghe nói cô ấy có bạn trai đâu. Bạn phái nam thì đúng thật không ít.”
Đã tới hơn một năm? Hứa Thanh Sơn cầm chén trà lên uống một hớp, không nhịn nổi mà lia mắt về phía nhà vệ sinh lần nữa, ánh nhìn ngẫm ngợi.
Quan Hoài ngả người vào lưng ghế, tầm mắt không có tiêu cự dừng đâu đó ngoài cửa số. Anh ta nhéo hai đầu lông mày. Trước quán, cây ngô đồng cao lớn với những cành khô trơ trụi, đang đung đa đung đưa trong gió lạnh đón ánh Mặt Trời ấm áp, còn hỗn loạn hơn cả suy nghĩ của anh ta.
Dự án đầu tiên Hứa Thanh San tiếp nhận sau khi nhậm chức là lên kế hoạch khai trương phòng trưng bày tranh của Quan Hoài. Ấn tượng đầu tiên cô để lại cho anh ta là một cô nàng hơi mê tín, năng lực làm việc rất mạnh.
Sau khi quen thân thì thường hẹn ăn cơm, Quan Hoài dần dần bị thu hút bởi tính tình phóng khoáng, cởi mở thi thoảng lại mơ màng của Hứa Thanh San. Trong non nửa năm mập mờ, anh ta có đi xem mắt và đã gặp không ít cô gái, cũng qua lại với người ta trong một thời gian ngắn. Song, Quan Hoài vẫn cảm thấy Hứa Thanh San được nhất. Bấy giờ, anh ta mới chọn ngày để chuẩn bị tỏ tình.
“Chốc nữa tự cậu hỏi cô ấy xem tôi nói có đúng không.” Đặt chén trà xuống, Hứa Thanh Sơn cầm di động, đứng dậy ra ngoài gọi điện thoại.
Lúc rời Lâm Châu, Bành Văn Tu bảo gã đã được gia đình Hứa Thanh San đồng ý, chuẩn bị đính hôn. Về sau không thấy liên lạc, còn tưởng sẽ gặp lại trong đám cưới của họ.
Quan Hoài không bao giờ nói dối. Nói cách khác, Hứa Thanh San đính hôn với Bành Văn Tu không bao lâu thì tới đây.
Kết thúc cuộc trò chuyện với Bành Văn Tu, Hứa Thanh Sơn trở lại, điềm nhiên ngồi xuống.
“Ăn cơm xong tôi sẽ hỏi.” Quan Hoài vén mí mắt, hơi rầu rĩ.
Thời đại học, bọn họ thằng ngủ giường tầng trên, thằng ngủ tầng dưới, quan hệ rất thân thiết. Trước kia dẫn bạn gái đến gặp hắn, cũng không thấy hắn thế này.
Hứa Thanh Sơn chẳng ừ hử gì, như vô tình như cố ý nhìn về hướng phòng vệ sinh. Chiếc bật lửa trong suốt rẻ tiền dùng một lần nhảy múa giữa năm ngón tay phải linh hoạt.
Lát sau, trong tầm mắt nhiều thêm một bóng dáng màu đỏ. Cất chiếc bật lửa đi, Hứa Thanh Sơn tỉnh bơ rời ánh nhìn, đưa mắt ra ngoài cửa sổ.
Hứa Thanh San kéo ghế ngồi xuống, cố tình phớt lờ bầu không khí là lạ không biết đã thay đổi khi nào, gương mặt xinh đẹp hiện lên nụ cười vừa phải, rất thản nhiên.
Quan Hoài uống hớp trà, rồi nở nụ cười gượng gạo: “Em muốn ăn gì, anh với Thanh Sơn đã gọi rồi.”
“Em ăn gì cũng được, không phiền phức.”
Nụ cười trên môi Hứa Thanh San lan rộng, dường như chẳng mảy may bị ảnh hưởng.
Rót cho cô tách trà, Quan Hoài thuận miệng hỏi thăm lý do cô cần gặp Hứa Thanh Sơn.
“Phải trò chuyện khá nhiều. Đợi lát ăn xong, em nói riêng với anh ta.” Hứa Thanh San trả lời cho có lệ. Cô nhấc chén trà, tao nhã nhấp một ngụm.
Nghe vậy, Hứa Thanh Sơn vén mí mắt, lim dim nhìn cô, nhếch môi không nói gì.
Cảm nhận được ánh nhìn của hắn, bỗng dưng Hứa Thanh San có phần căng thẳng. Cô từ từ ngước mặt, ung dung nhìn thẳng vào đôi mắt ấy. Trong tích tắc, Hứa Thanh San đã bại trận dưới ánh mắt không rõ ý tứ của hắn. Cô cắn môi, trái tim đập thình thịch, xoay đầu ra ngoài cửa sổ.
Có vẻ cô đã bị nhìn thấu...
Nhân viên phục vụ bắt đầu bày món. Hứa Thanh San ổn định lại cảm xúc, cùng lúc di động để cạnh tay bỗng rung, cô cầm lên mở khóa, nhận cuộc gọi.
Nghe được mấy giây, Hứa Thanh San ngẩng đầu, nhìn thẳng vào Hứa Thanh Sơn ngồi đối diện, lòng bàn tay bắt đầu ẩm ướt: “Cô nói lại địa chỉ đi!”
Số 28 ngõ Chim Én, cảng Thanh Ấp là nhà Hứa Thanh Sơn, tuyến đường mới của công ty du lịch của sếp bà liên quan gì tới hắn? Sếp lớn vậy mà yêu cầu cô hôm nay nhất định phải đến đó chặn người?
Không phải hắn là giáo viên tình nguyện à? Năm ngoái cô còn cho hắn bốn trăm nghìn (~ 1 tỉ 3 VND) để hắn mang đi sửa chữa phòng học kìa.
Nghe đồng nghiệp lặp lại rõ ràng từng chữ trong địa chỉ, Hứa Thanh San thầm thở phào: “Tôi biết rồi, mau gửi tài liệu cho tôi.”
Cúp máy, món ăn cũng được đưa lên gần xong, tin nhắn gửi vào di động toàn là nội dung cô cần thảo luận với Hứa Thanh Sơn. Sự chột dạ đè nén trong lồng ngực từ lúc chạm mặt thoáng chốc tan biến, tâm trạng cô thoải mái hẳn.
Cuộc gọi này đến rất kịp thời, nếu không mặt mũi Hứa Thanh San sắp quẳng đến Thái Bình Dương rồi. Nhìn trúng ai không nhìn, sao lại cứ nhìn trúng Hứa Thanh Sơn chứ?
Món ăn của quán này có mùi vị rất ngon, nhưng bầu không khí dùng cơm hơi ngột ngạt. Hứa Thanh Sơn ít nói, từ khi Hứa Thanh San ngồi xuống thì không mở miệng nữa. Ăn xong, hắn liền buông đũa đi thanh toán trước.
Quan Hoài ngoảnh đầu, liếc qua bóng lưng Hứa Thanh Sơn, muốn nói lại thôi.
“Anh muốn nói gì?” Hứa Thanh San cau mày không vui.
Quan Hoài mỉm cười, làm bộ bâng quơ, hỏi: “Em với Thanh Sơn quen biết thật à? Trước đây chưa bao giờ nghe em nói có bạn ở thành phố B.”
“Không tính là bạn. Anh ta là bạn nối khố của một người bạn em, từng gặp mặt mấy lần. Sau khi anh ta rời Lâm Châu cũng không liên lạc lại.” Hứa Thanh San nghiêng mắt, bóng dáng cao lớn trong tầm nhìn đã mở cửa đi ra ngoài. Cô liền nhẹ nhõm.
“Anh không nghe cậu ấy nhắc tới.” Quan Hoài trưng ra dáng vẻ chợt vỡ lẽ, giữ thể diện cho cô cũng là giữ thể diện cho mình: “Đi thôi. Chẳng phải em còn có việc cần thảo luận cùng cậu ấy sao.”
Đúng với cách nói của Hứa Thanh Sơn, người kia hẳn là chồng chưa cưới của Hứa Thanh San.
Quan Hoài nhìn sang bên, nhiệt tình trong đáy mắt tiêu tan. Anh ta cảm thấy may mắn, nhưng nhiều hơn là nỗi thất vọng... Tìm đối tượng kết hôn dễ đấy, nhưng rất khó tìm đối tượng kết hôn hợp ý trên mọi phương diện.
Vẻ mặt vui cười của Hứa Thanh San đầy giả tạo, cô đeo túi xách, đi ra ngoài cùng Quan Hoài. Trực giác cô mách bảo Hứa Thanh Sơn đã nói với Quan Hoài điều gì đó không nên nói. Cơ mà, cô chẳng có điểm yếu nào có thể khiến Quan Hoài đột nhiên phanh lại lúc chuẩn bị bày tỏ cả.
Cô từ phòng vệ sinh đi ra thì ánh mắt anh ta đã lạnh đi.
Ra khỏi cửa, bầu Trời xanh lam, ánh nắng rót qua cây ngô đồng trước quán, rọi xuống đất những vệt loang lổ.
Đứng dưới gốc cây, tay phải Hứa Thanh Sơn đút túi quần, ngón tay trái kẹp một điếu thuốc, vẻ mặt thờ ơ. Cái bóng sau lưng đổ dài trên đất, nghiêng nghiêng hòa vào bóng cây, tĩnh lặng như tranh vẽ.
Hứa Thanh San mím môi, cho hai tay vào túi áo khoác, cúi đầu theo sau Quan Hoài bước xuống bậc thềm trước cửa.
Vào trong ngõ, tiếng bước chân vững vàng mạnh mẽ gần ngay sau lưng. Quan Hoài đi phía trước, di động có cuộc gọi, anh ta bắt máy, nhỏ giọng chuyện trò với bên kia. Hứa Thanh San kẹt giữa hai người, càng ngẫm càng ấp ủ lửa giận.
Tối qua nói chuyện điện thoại với ông nội xong, cô mơ thấy mình mặc váy cưới. Hôm nay vừa khéo gặp được người khiến cô rung rinh, còn ngỡ quẻ thẻ lắc bừa được lần trước đã linh nghiệm, không ngờ còn sai bét hơn.
Chẳng biết tại sao, cô luôn có một thứ cảm giác chuyện xui xẻo của ngày hôm nay vẫn chưa hết.
Về đến trước cổng nhà Hứa Thanh Sơn, Quan Hoài kết thúc cuộc gọi, lấy chìa khóa mở khóa xe, nghiêng đầu nở nụ cười áy náy: “Bên anh có tí việc gấp phải xử lý, anh đi trước nhé!”
Hứa Thanh San đứng qua bên nhường đường, lơ đễnh chạm vào di động trong túi áo.
Chiếc Land Rover lái đi, con ngõ phút chốc trở về với yên ắng. Hứa Thanh Sơn đứng dưới bóng râm, rút điếu thuốc đưa lên miệng, bật lửa châm.
Hắn im lặng, hơi khom sống lưng, bàn tay trái kẹp điếu thuốc, tay phải nhét trong túi áo hoodie, đôi mắt đen nhánh nhìn sang cô, hệt tấm gương sáng, khiến con người ta không có chỗ để trốn.
“Gần đây quảng cáo Civic của chúng tôi nhận một dự án, liên quan tới bích họa chùa Khai Thiện.” Hứa Thanh San né tránh ánh mắt của Hứa Thanh Sơn, nghiêm túc nói chuyện công việc: “Tổ bích họa do anh toàn quyền phụ trách, tôi muốn hỏi anh về niên đại vẽ bích họa và nội dung muốn thể hiện.”
Hứa Thanh Sơn nhướn mí mắt, nhả khói thuốc, đôi con ngươi thâm trầm giấu sau làn khói trắng, không đáp lời.
“Thầy... Hứa?” Hứa Thanh San có cảm giác gai gai, giọng điệu mất tự nhiên: “Anh có thể nói với tôi về những bức bích họa ấy không?”
Mỗi lần gọi tên hắn, cô đều có loại ảo giác đang gọi tên mình, ngớ ngẩn không thể tả.
“Chẳng có gì hay ho để nói cả.” Hứa Thanh Sơn ngẩng đầu, lấy chìa khóa mở cổng đi vào, đoạn “rầm” một tiếng, đóng luôn lại.
Hắn đã rời khỏi đội dự án chùa Khai Thiện, hơn nữa đã làm xong thủ tục từ chức. Bích họa còn phải đợi chuyên gia cấp tỉnh kiểm định mới biết được rốt cuộc kết luận của hắn đúng hay của lãnh đạo đúng. Trước mắt, hắn không muốn nói gì hết.
Bị nhốt ngoài cửa, tay Hứa Thanh San siết thành nắm đấm. Không nén nổi lửa giận, cô tóm lấy khuyên đồng trên cánh cửa, đập thật mạnh: “Hứa Thanh Sơn, anh mở cửa ra cho tôi!”
Sau cánh cửa, Hứa Thanh Sơn dừng bước giây lát, sau đấy băng qua sân trước, mở cửa phòng khách đi vào nhà, đóng sập cửa lại.
Lên tầng hai, hắn lặng lẽ tới cuối hành lang để ngỏ của phòng khách, cúi đầu nhìn ra ngoài cửa sổ. Bóng dáng Hứa Thanh San bị cổng lớn che khuất, giọng nói lúc xa lúc gần truyền tới, xen lẫn chút cáu kỉnh.
Hứa Thanh Sơn nhíu mày, dụi tắt điếu thuốc trên tay, lấy một điếu nữa đưa lên miệng, trong mắt nhiều thêm vẻ thích thú.
Cô lại có thể để mắt tới hắn cơ đấy... Hứa Thanh Sơn giương khóe môi, lộ nét cười như có như không, cả con tim cũng rộn ràng.