Hứa Thanh San mở mắt, tầm nhìn lập tức bị thu hút bởi chiếc hộp phát sáng đặt giữa phòng học. Cô nghiêng đầu cười với Hứa Thanh Sơn, rồi bước nhanh qua đó.
Đến gần, phát hiện trên chiếc hộp vuông màu trắng ngà còn có một chiếc hộp cỡ bao thuốc lá, cô cầm ngay lấy mà chẳng cần nghĩ ngợi.
Giây phút nhấc chiếc hộp con, cột sáng liền chiếu thẳng lên trần nhà, một chiếc hộp màu đỏ thẫm treo chính giữa cột sáng, đang liên tục xoay vòng.
Hứa Thanh San nhướng mày, với tay lấy.
Cô cầm nó trên tay, áng chừng một chút đoạn mở ra, bên trong là chiếc vòng tay san hô, phía dưới còn dể một sợi dây chuyền treo đôi nhẫn bạch kim.
Kiểu dáng của đôi nhẫn cực kỳ đơn giản, nhưng không phải nhãn hiệu tầm thường.
Hứa Thanh San không nén nổi cười. Ngoảnh đầu nhìn Hứa Thanh Sơn đã đi tới, cô nheo mắt: “Cầu hôn ạ?”
“Không phải.” Hứa Thanh Sơn cầm lấy chiếc vòng tay san hô, đeo cho Hứa Thanh San, tiếp đó lấy sợi dây chuyền có đôi nhẫn, cẩn thận đeo lên cổ cô: “”Dấm” trước. Dẫu bao giờ em gật đầu, anh cũng đợi em.”
Hứa Thanh San mân mê sợi dây chuyền mảnh bằng bạch kim, cảm giác lạnh lẽo của kim loại rơi trên da. Đáy lòng cô dâng lên rung động. Cô hỏi lại gần như theo bản năng: “Nếu em mãi mãi không gật đầu thì sao?”
“Thì đợi em mãi mãi.” Trên mặt lộ nụ cười kiên định, Hứa Thanh Sơn thơm trán cô: “Mãi mãi của em là một ngày, anh chờ một ngày, là một năm, anh sẽ chờ một năm.”
“Cả đời thì sao? Anh cũng đợi cả đời à? Em yêu người khác, anh cũng đợi chắc?” Hứa Thanh San ngước mặt, lặng lẽ đối diện với hắn: “Cũng bằng lòng ạ?”
Lúc còn trẻ, cô đã từng nói lời này với một người khác. Giờ nhớ lại, cô đã rất nghiêm túc khi cô nói ra, chẳng qua người nghe chưa từng để tâm.
Hứa Thanh Sơn mỉm cười, ôm chặt Hứa Thanh San vào ngực: “Cũng bằng lòng. Dù em quyết định thế nào, anh cũng không hối hận, và tuyệt đối sẽ không làm phiền cuộc sống mới của em.”
“Có ma mới tin anh!” Hứa Thanh San nghiêng đầu, há miệng cắn lên cánh tay hắn, thấy cảm động không tài nào giải thích được.
“Có ma thật đấy, trong vòng tay anh đây này.” Hứa Thanh Sơn khẽ cười một tiếng, lại đưa tay che mắt cô: “Còn một món quà nữa.”
Hứa Thanh San gật đầu, đi thêm mấy bước, nghe thấy tiếng bật công tắc đèn.
Cảm nhận được có tia sáng lóe lên trước mắt, bàn tay Hứa Thanh Sơn lại ấn xuống, sợ cô nhìn trộm.
Chờ gần hai mươi phút, Hứa Thanh Sơn tắt đèn, ôm Hứa Thanh San ngồi xuống, từ từ bỏ tay ra: “Mở mắt được rồi!”
Hứa Thanh San hé mắt, nhìn thấy trên bức tường cuối lớp học vẽ đầy chân dung của mình.
Vui, không vui... tất cả những cảm xúc của Hứa Thanh San được vẽ cả lên tường, mỗi biểu cảm đều sống động như thật.
“Anh vẽ khi nào vậy?” Hứa Thanh San mở to đôi mắt, kinh ngạc thán phục trước tài vẽ tranh và tâm tư tinh tế của Hứa Thanh Sơn.
Có lẽ lo học sinh nhìn thấy, nên toàn bộ mặt tường vẽ cảnh sau núi họ thấy sáng hôm ấy: Mây mờ, sương mỏng, cây cối đón ánh Mặt Trời, riêng chân dung Hứa Thanh San là dùng thuốc màu phát sáng, tắt đèn mới có thể nhìn ra.
“Năm ngoái từ Lâm Châu về, trong đầu toàn hình bóng em. Buổi tối không ngủ được, vừa khéo phòng học này bỏ trống, bình thường làm phòng dạy vẽ cho học sinh, bèn vẽ luôn.” Hứa Thanh Sơn choàng tay qua vai Hứa Thanh San, giọng điệu vu vơ: “Phòng vẽ trong nhà còn mấy chục bức chân dung vẽ em đấy!”
“Mỗi chân dung thôi á?” Hứa Thanh San rõ ràng không tin.
Hứa Thanh Sơn cười, gác cằm lên đỉnh đầu cô, khẽ cọ cọ, đường hoàng đáp: “Mỗi chân dung thôi, anh không xấu xa thế đâu.”
“Đợi em về sẽ biết ngay anh nói thật hay nói dối.” Hứa Thanh San nheo mắt, nhoẻn cười: “Anh không lo các giáo viên khác đi vào, hoảng sợ thành đau tim sao?”
Đêm khuya, trên tường toàn đầu người, nếu không phải Hứa Thanh Sơn nói trước và đi cùng thì chắn chắn Hứa Thanh San cũng sợ phát khiếp.
Hứa Thanh Sơn im lặng, chùng giọng: “Bình thường, các giáo viên khác rất ít qua đây vào buổi tối, cơ mà điều em lo lắng cũng không phải không có lý.”
Nghe vậy, Hứa Thanh San càng vui.
Giáo viên nam còn dễ nói, nhỡ đâu người bước vào là Lê Thư thì có thể dọa cô nàng ấy hết hồn lắm.
“Đợi anh tí!” Hứa Thanh Sơn buông Hứa Thanh San ra, đứng dậy bật đèn, cởi áo khoác, cầm mấy lọ màu nước trên bàn, thong dong tiến lên chỉnh sửa.
Hứa Thanh San đứng dậy, khoanh tay, thích thú nhìn hắn vẽ, cong khóe môi
Bên ngoài im phăng phắc, bàn chải cùng cọ vẽ trong tay Hứa Thanh Sơn ở trên tường cũng không phát ra tiếng động, nhưng động tác lại đẹp mắt và cuốn hút.
Trên người Hứa Thanh Sơn không có kiểu láu cá của Quan Hoài, cũng không có sự thô thiển, qua quýt của Khương Hạo.
Quan Hoài không bao giờ để lại nhược điểm có thể khiến mình bị bắt thóp, khi nào dứt ra cũng rất “điêu luyện”, phong độ hoàn hảo. Khương Hạo thích cộp một đống hàng hiệu lên, dùng tiền bày tỏ yêu ghét một cách thẳng băng.
Nói thật, nếu đang ở độ tuổi của Du Hiểu, Hứa Thanh San thật sự sẽ gật đầu với cách theo đuổi trực tiếp của Khương Hạo.
Con gái mà, luôn có lòng ham hư vinh.
Tuổi trẻ ấy đi qua rồi, những suy nghĩ kiểu này chẳng còn mấy. Thay vào đó, cầm trên tay những thứ mình mua được mới có ý nghĩa.
Hứa Thanh San cũng “ham hố” hàng hiệu đấy. Cô từng nỗ lực tăng ca kiếm tiền vì một chiếc túi xách xịn. Tuy về sau đeo cái túi đó chẳng ra làm sao, nhưng nhớ lại quãng thời gian ấy sẽ cảm thấy rất đáng giá.
Nếu là của đàn ông tặng thì sẽ có được quá dễ dàng, mất thì thôi, sẽ không đau lòng và chẳng có nhiều kỷ niệm.
“Bật đèn lên đi em!” Hứa Thanh Sơn bỗng lên tiếng, trong giọng nói rõ ràng mang theo nét cười.
Hứa Thanh San kéo tâm tư trở lại, quay đầu đi bật đèn.
Dưới ánh đèn tù mù, những bức chân dung trộn lẫn bột huỳnh quanh biến thành những đám mây phát sáng, không hề phá hỏng bức vẽ gốc.
Hứa Thanh San ngây ngốc ngắm nhìn, hồi lâu mới sực tỉnh: “Sao anh làm được như vậy?”
“Chốc nữa cho em biết!” Đặt đồ trên tay xuống, Hứa Thanh Sơn bật đèn pin di động, tủm tỉm cười, đi lướt qua cô.
Rời phòng họa, Hứa Thanh San nhằm thẳng hướng ký túc xá, nhưng mới bước ra ngoài mái hiên thì Hứa Thanh Sơn đã vươn tay kéo luôn cô lại, cúi xuống hôn môi cô.
Hắn hôn dịu dàng mà triền miên. Hứa Thanh San suýt không chống đỡ nổi.
Khoảnh khắc bị hắn bế lên, mặt Hứa Thanh San bốc lên một luồng khí nóng. Cô cúi đầu cắn mạnh vào vai hắn: “Em không đồng ý.”
“Lát nữa sẽ đồng ý thôi.” Giọng Hứa Thanh Sơn tỉnh bơ.
Hứa Thanh San nghẹn họng, không nhịn nổi, lại cắn hắn.
Từ lần trước về thành phố B tới giờ, đã gần hai tháng, cô và hắn không bên nhau. Vừa vào trong tòa nhà nhỏ sau trường, Hứa Thanh San bị Hứa Thanh Sơn đè ngay lên tường, những nụ hôn nóng bỏng ào ào trút xuống.
***
Dự án chùa Khai Thiện lần nữa được khởi công. Trưa hôm sau, Hứa Thanh Sơn lên đường, phải kết thúc dự án mới có thời gian trở lại.
Hứa Thanh San cùng Chung Thành đi tiễn Hứa Thanh Sơn. Cô nhếch mày với hắn qua cửa sổ xe: “Ngoan ngoãn chút, em có thể đi kiểm tra bất cứ lúc nào đấy!”
“Chỗ đó là đền chùa mà.” Hứa Thanh Sơn nói đùa với cô, đoạn nhìn sang Chung Thành: “Anh vất vả rồi!”
“Khi nào quay lại, chúng ta uống một bữa ra trò!” Chung Thành mỉm cười vẫy tay.
Hứa Thanh Sơn nhấp nhấp môi, nhìn Hứa Thanh San bằng ánh mắt sâu thẳm: “Tự chăm sóc mình cho tốt nhé!”
“Anh đi đi! Em sẽ giúp anh hoàn thành việc ở đây, đừng lo!” Một thoáng
lo âu và bịn rịn hiện lên trong mắt Hứa Thanh San. Cô lùi hai bước, đứng cạnh Chung Thành, vẫy vẫy tay với Hứa Thanh Sơn.
Xe của Hứa Thanh Sơn từ từ lăn bánh, xuống con dốc trước cổng trường, đi tiếp một đoạn nữa, rồi dần dần biến mất khỏi tầm mắt.
“Về thôi!” Hứa Thanh San nhún vai, xoay gót ra về.
Quan Hoài và đội ngũ anh ta dẫn theo đã rời đi từ tuần trước. Chuyện tương đối phiền phức bên này là sửa cầu, đợi bản vẽ của Viện thiết kế đưa tới, chốt phương án tu sửa phòng học.
Buổi chiều, Hứa Thanh Sơn gửi tin nhắn báo hắn đã bình an đến huyện.
Hứa Thanh San yên tâm, cầm di động đi xem Tô Nhiễm đứng lớp, dạy nhạc cho học sinh. Cô ấy cũng xem như một người đa tài đa nghệ, chẳng qua thiếu một tẹo may mắn, trước nay vẫn chưa “nổi” lần nào, mới hơi khởi sắc thì nhảy ngay ra một người mới có tạo hình không kém cô ấy là bao.
Bật phát sóng trực tiếp, cư dân mạng nghe nói có Tô Nhiễm, chẳng mấy chốc đã nhận được hàng chục nghìn quà tặng.
Tiếng hô nữ thần tràn ngập màn hình.
Hứa Thanh San livestream nửa tiếng rồi tắt camera, đi qua nêu mấy vấn đề về việc đào tạo ban nhạc với Tống Bảo Ninh. Nom dáng vẻ bồn chồn không yên của Tống Bảo Ninh, trực giác Hứa Thanh San mách bảo: Phó Triết đã gửi tin nhắn hoặc gọi điện cho cô bạn.
Hỏi một cái thì quả nhiên đúng thật.
“Cậu cứ tiếp tục từ chối gã là được. Cái gì gọi là hôn rồi thì cậu nhất định phải có trách nhiệm. Nói vớ vẩn.” Hứa Thanh San cười khẩy: “Thích tới thì tới, cứ bơ hắn thôi.”
Tống Bảo Ninh mím môi, buồn thiu. Nghe thấy Tô Nhiễm gọi mình, cô bạn thở phào, chạy đi.
Hứa Thanh San ngoảnh đầu, nhìn Tống Bảo Ninh bằng ánh mắt vừa bực vừa buồn cười. Sau đó, cô rời lớp học, đi tìm Chung Thành.
Sáng mai, Viện thiết kế sẽ gửi phương án sửa chữa tới, còn bên này, kinh phí của cô vẫn chưa đủ. Yêu cầu của mấy doanh nghiệp có ý muốn quyên góp đưa ra đều chấp nhận được, ngặt nỗi thời gian gom đủ sẽ khá dài, cô không muốn ở đây quá lâu,.
“Có thể giải quyết bằng cách gây quỹ cộng đồng thì làm thế đi. Thời gian này anh đã lượn các thôn một lượt, phát hiện nơi đây ngoài tài nguyên du lịch ra còn có thể xây dựng nhà máy nước.” Chung Thành xoay màn hình laptop sang, chỉ vào bức ảnh trên máy, nói: “Anh đã gửi nước đi hóa nghiệm, chắc sẽ nhanh chóng có kết quả thôi. Bên chính phủ cũng cân đối xong xuôi rồi, ban đầu họ sẽ hỗ trợ tiêu thụ.”
“Như vậy giải quyết được không ít vấn đề công ăn việc làm, tình trạng ô nhiễm cũng không nghiêm trọng.” Hứa Thanh San chớp chớp mắt, cười bảo: “Anh tính ở lại cùng Bảo Ninh thật ạ?”
Chung Thành nhìn Hứa Thanh San với ánh mắt “đương nhiên”, và hỏi ngược cô: “Em thì sao, anh thấy em với lão Hứa “ăn nhịp” lắm!”
“Đang thử tìm hiểu nhau.” Hứa Thanh San nhìn ra ngoài cửa sổ, giọng điệu hờ hững: “Em muốn nghiêm túc một lần.”
Chung Thành thoáng ngần ngừ, nhưng vẫn mở miệng: “Không trốn tránh nữa à?”
“Rõ ràng thế á?” Hứa Thanh San quay đầu lại, lấy bao thuốc lá Chung Thành vứt trên bàn sách, nghĩ một lát rồi bỏ xuống: “Em rất mâu thuẫn, không rõ rốt cuộc mình yêu anh ấy hay bởi anh ấy yêu em, nên em mới đón nhận.”
“Cứ từ từ! Em luôn biết bản thân muốn gì mà.” Thấy Hứa Thanh San ủ ê, Chung Thành nở nụ cười, chuyển chủ đề: “Vốn đầu tư vào nhà máy nước không quá lớn, mình anh kham được. Em có muốn góp cổ phần không?”
“Không thành vấn đề. Nhưng tiền tiết kiệm của em không nhiều lắm, có một trăm ngàn tệ à(350 triệu vnd).” Hứa Thanh San cũng cười.
Bàn xong việc quan trọng, hai người đi ra ngoài thì gã Béo xồng xộc chạy tới, mệt đến độ thở hồng hộc: “Có... có chuyện rồi. Thầy Chung mau mau... lái xe.”