Nông Gia Dược Nữ

Chương 7: Chương 7: Đêm Khuya Trò Chuyện (1)




Editor :Hoa Anh Túc Độc

Lai Đệ lôi kéo ống tay áo Đắc Đệ, ngẩng đầu đón nhận ánh mắt của Đắc Đệ mềm giọng nói:

“Nhị tỷ trước kia như vậy, đại tỷ cũng không nói gì, vì sao đến lượt ta, đại tỷ ngươi lại nói ta!” Đừng nhìn Lai Đệ còn nhỏ, nhưng cũng là một con nhóc bướng bỉnh.

Đắc Đệ nhíu nhíu mày, Chiêu Đệ trước kia như vậy nàng cũng nói không ít, nhưng với tính tình kia của Chiêu Đệ, nàng nói cái gì đều không nghe đi, dần dà cũng liền lười nói. Nhưng Lai Đệ hiện tại không giống, người còn nhỏ, tính tình còn có thể dạy bảo sửa đổi, nàng không thể không ra chút công phu .

Nàng nghiêm mặt nói: “Ngươi còn biết kêu đại tỷ? vậy thì nghe ta…… Bằng không ta sẽ gọi nhị tỷ ngươi giáo huấn ngươi, nhị tỷ ngươi cũng không tốt tính như ta đâu.”

Đắc Đệ trộm nhìn Chiêu Đệ, Chiêu Đệ đang đứng ở cửa, một tay đỡ lấy cửa, ngửa đầu nhìn sao trời. Nàng không tự giác liền nhíu nhíu mày, nhị muội này của nàng từ khi khỏi bệnh, tuy rằng biết chuyện nhu thuận không ít, nhưng nói cũng ít . Dần dần, nàng cảm thấy nhị muội đã thay đổi, về phần thay đổi ở điểm nào, nàng cũng không nói lên được……

Đúng rồi, là một loại cảm giác xa lạ…… Chẳng lẽ là bởi vì mất trí ?

Lai Đệ “Hừ” một tiếng, trong lòng thầm nghĩ: “Còn không phải bất công!” Ngoài miệng cũng không nói ra, bất quá tiểu hài tử không che dấu được cảm xúc, một khuôn mặt nhỏ nhắn nhất thời thành mướp đắng!

Đắc Đệ giúp đỡ Lai Đệ đi hài. “Trước tiên ở phía dưới chơi một lát, cha lập tức mang nước ấm đến, tẩy sạch sẽ rồi lên giường.” Lai Đệ không tình nguyện “Ân” một tiếng, Đắc Đệ mới cười đi đến bên người Chiêu Đệ, Chiêu Đệ nhìn bầu trời, mênh mông bát ngát sao, màu bạc dài khắp dải Ngân Hà……

Đắc Đệ cũng ngửa đầu nhìn bầu trời: “Nhị Nha đang nhìn cái gì vậy? Nhìn gì mà đến xuất thần?”

Chiêu Đệ nhìn đến ngẩn người, thình lình bị một câu nói làm hoàn hồn, quay đầu lại, thấy đại tỷ mỉm cười ngọt ngào.

“Ha ha. Cũng không thấy cái gì, chính là cảm thấy đêm nay bầu trời đầy sao thật xinh đẹp!”

Nàng lời này là nói thật, kiếp trước rất khó được nhìn thấy, không khí sớm đã bị ô nhiễm…… nhìn không được trời sao.

Đắc Đệ sủng nịch, tay nhu nhu tóc Chiêu Đệ, Chiêu Đệ nghiên đầu né tránh cười nói:

“Đại tỷ, ta cũng không phải là tiểu hài tử, không thể xoa xoa đầu của ta, ngươi xem đều loạn thành cái dạng gì?”

Đắc Đệ cảm thấy buồn cười: “Không phải tiểu hài tử? Ta nhớ được Nhị Nha nhà ta năm nay mới sáu tuổi.”

“Đại tỷ!” Chiêu Đệ cãi lại, “Đại tỷ cũng mới tám tuổi, cũng là tiểu hài tử. Cho nên đại tỷ không thể như vậy.”

Đắc Đệ cười càng lớn tiếng .

Lưu thị từ buồng trong đi ra, trong tay còn bưng một cái khay đan. “A! Hai tỷ muội nói cái gì vậy? Cười đến vui vẻ.” Lưu thị ngồi ở cửa ra vào, đem ra châm tuyến sống, chuẩn bị mượn ánh trăng thêu thùa may vá.

Chiêu Đệ nhịn không được nói: “Nương, đừng làm, không tốt cho mắt.”

Lưu thị ngẩn người, động tác trong tay cũng không có dừng lại. “A! Nhị Nha nhà ta thật sự là hiểu chuyện nga!”

Đắc Đệ cũng cười nói: “Còn không phải vậy?”

Chiêu Đệ biết bản thân nói không có tác dụng, cũng chỉ có tiến lên đè lại tay nương, nói:”Nương, đừng làm.” Nàng vốn định nói cho dù làm cũng thắp đèn lại làm, nhưng nghĩ lại, nhà nghèo như vậy, khẳng định là luyến tiếc chút tiền dầu thắp này, huống chi bây giờ còn là sống chung! Tuy rằng mọi người ngoài miệng không nói, nhưng là trong lòng khẳng định sẽ không thoải mái .

Lai Đệ lúc này cũng chạy tới, vèo cái liền trèo vào lòng Lưu thị, một bộ nghiêm trang nói: “Nương, ngài có thương ta hay không ?”

Lưu thị cười cười, nàng biết này tam nữ nhi khẳng định muốn nói ai đó mắng nàng, nhưng ngoài miệng vẫn nói: “Khuê nữ là miếng thịt trên người nương rơi xuống, làm sao có thể không đau?”

Lai Đệ nhoẻn miệng cười. “Kia đại tỷ bất công, nương có phải hay không giúp ta?” Tiếp đó lại ngồi thẳng dậy, có nề nếp đem sự tình vừa rồi nói một lần.

Lưu thị khóe miệng mang theo ý cười nghe nữ nhi nói, nàng thích nhất chính là giờ phút này, nữ nhi vây quanh ở bên gối nói nói cười cười, thật tốt vui vẻ a!

“Nương, ngài nói đại tỷ có phải hay không bất công?” Lai Đệ nói xong, hỏi nương còn nhìn lén Chiêu Đệ một cái, mới vừa rồi nàng cáo trạng tận lực không nhắc tới nhị tỷ, hi vọng nhị tỷ không cần tức giận .

Lưu thị nhìn ánh mắt kia, cũng không có biện pháp, chỉ phải trước theo tam nữ nhi nói đại nữ nhi một chút, xem tam nữ nhi dần dần tươi cười, mới lại nói: “Bất quá, Tam Nha chơi như vậy thì không nên nghịch trên giường!”

Lai Đệ không hiểu ngẩng đầu. Lưu thị nói cho nàng cái gì nên làm hoặc là không nên làm, cũng không quản nàng có hiểu hay không, dù sao là nói một hồi lâu. Thẳng đến khi Điền Quang Minh múc nước trở về mới không nói nữa.

Điền Quang Minh đem thùng nước để xuống: “Mau rửa mặt, rửa chân đi! Thời gian cũng không sớm.”

Người một nhà cứ thế bắt đầu rửa mặt.

Chiêu Đệ thích nhất giờ phút này, xem một đôi chân nhỏ của bản thân cùng hai đôi chân nhỏ khác chen chúc tại một cái thùng gỗ, trong lòng nàng luôn có một loại cảm giác nói không nên lời, giống như là có một dòng suối nhỏ chảy qua trong lòng, an tường cùng ôn hòa.

Đôi khi còn có thể thấy một bàn tay lớn ở chậu rửa vuốt ve các bàn chân nhỏ nha. Khi đôi tay này cầm chân nhỏ của nàng, ngứa ngứa nhột nhột.

Chiêu Đệ biết, cha hiện tại của nàng không biết cách giao tiếp, nhưng thật lòng rất thương mấy nữ nhi này .

Rửa mặt xong, ba tỷ muội lên giường nằm, bởi vì Lưu thị luôn sắp xếp xong cho các nàng mới có thể về phòng ngủ .

Lưu thị giúp ba tỷ muội đắp chăn xong, lo lắng dặn dò nói:

“Buổi tối thời điểm đi tiểu thì đem đèn thắp lên, cẩn thận kẻo ngã .”

Chiêu Đệ nội tâm thấy ấm áp, nàng thêu thùa may vá buổi tối đều luyến tiếc đốt đèn, nhưng lại……

Đắc Đệ cười nói: “Nương, ngài yên tâm đi! Ta ngủ không sâu, bọn muội muội đứng lên ta đều biết.”

Lưu thị nghe được lời này thì gật gật đầu, nếu không bởi vì yên tâm đại nữ nhi, tam nữ nhi hiện tại khẳng định là ngủ trên giường của nàng.

“Tốt lắm, các ngươi ngủ đi! Nương cũng đi vào nhà .” Xong bà đứng dậy vào phòng trong.

“Đứa nhỏ đều ngủ rồi hả?” Điền Quang Minh vừa đổ nước rửa chân vào nhà đang đứng ở bên giường cởi áo, gặp Lưu thị đẩy cửa ra tiến vào liền hỏi.

“Đều ngủ rồi.” Lưu thị cười cười, tiến lên đứng ở phía sau Điền Quang Minh giúp cởi áo,”hoa mầu xong rồi?” Quần áo cởi ra liền để lên ngăn tủ nhỏ.

Điền Quang Minh ngồi lên trên giường, xoa xoa cánh tay,”Nào có nhanh như vậy, hẳn là còn muốn một hai ngày nữa!”

“Ai! Nếu không là xa nhà quá, lúc trước thu thập hoa mầu cũng đã sớm xong rồi.”

Lưu thị thở dài một tiếng, ngồi bên cạnh Điền Quang Minh liền giúp hắn xoa bả vai.

Điền Quang Minh nhất thời cảm thấy trên cánh tay thoải mái không ít, vẻ mặt cũng dịu một chút, “Ta biết ngươi muốn nói cái gì, nhưng chúng ta có biện pháp nào?”

Lưu thị có chút tức giận bất bình nói: “Lúc trước bầu thôn trưởng chúng ta không nên bỏ phiếu cho hắn, hiện tại khen ngược, khiến bản thân không dễ chịu.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.