Nông Gia Dược Nữ

Chương 3: Chương 3: Người Nhà (nhị)




Beta: Cáo chín đuôi, Lạc Mộng

Chiêu Đệ nhìn bộ dáng hùng hùng hổ hổ của nhị thẩm thì buồn cười. Bất quá càng làm cho nàng buồn cười là vấn đề đặt tên , cha mẹ nàng mong nam hài đặt tên Đắc Đệ, Chiêu Đệ đến Lai Đệ.

Mà nhị thúc, nhị thẩm mong tiền tài lại đặt tên Phú Quý cùng Khánh Ca. Lại nhìn tam thúc, tam thẩm cũng là Thành Long, Thành Phú.

Đây, cái vấn đề đặt tên này cũng thật thú vị.

Chiêu Đệ hoàn hồn vẫy vẫy Lai Đệ :

“Đến nhị tỷ mang ngươi đi rửa tay, rửa mặt, đều thành con mèo con rồi.” Nói xong liền kéo Lai Đệ đi.

Lai Đệ dường như vẫn sợ hãi nàng, dùng ánh mắt khiếp sợ nhìn nàng. Nàng cười, đưa tay véo mũi Lai Đệ : “Chẳng nhẽ sợ nhị tỷ ăn thịt ngươi ?”. Đắc Đệ nhìn thấy vậy liền cực kì cao hứng, tuy rằng nhị muội bị bệnh đã quên rất nhiều chuyện nhưng hiện tại xem ra nhân họa đắc phúc, trước kia nhị muội không có nghe lời như bây giờ. Nàng đưa tay đẩy Lai Đệ : “Đi, đi theo nhị tỷ ngươi rửa mặt đi, ta cũng vào nhà nhìn xem.” Nói xong liền đi vào nhà.

Lai Đệ nhìn vị nhị tỷ trước mắt này, vốn lo sợ bất an nhưng khi nàng cười thì lo lắng cũng hạ xuống, gật đầu, nhỏ giọng nói: “Hảo ta cùng nhị tỷ đi rửa mặt.”

Lúc này Khánh Ca cũng từ một bên chạy ra, lôi kéo tay Chiêu Đệ, lay động nói: “ Nhị tỷ, ta muốn đi, ta cũng muốn đi.” Chiêu Đệ nhìn tam đệ trước mắt, hắn mặc quần áo vải bố màu xanh xám, có vài mảnh vá nhỏ, khuôn mặt nhỏ nhắn tròn phúng phính, đôi mắt hẹp nhỏ cũng là đáng yêu vạn phần. Nàng liền nắm lấy tay hắn: “Hảo, hảo, hảo cùng đi rửa.”

Chiêu đệ đi đến dưới mái hiên, múc một ít nước trong thùng gỗ hứng nước mưa, giúp hai đứa nhỏ rửa tay. Tiểu hài tử thích nghịch ngợm, mới rửa sạch một lát lại bắt đầu nghịch nước. Bọt nước bắn tung tóe, rơi trên mặt Lai Đệ và Khánh Ca ngay cả trên mặt Chiêu Đệ cũng có, nước bắn tung tóe khắp người. Nàng cúi đầu nhìn quần áo ướt bất đắc dĩ thở dài một tiếng, mới nhìn về phía hai hài tử, nghiêm mặt cũng không nói chuyện.

Khánh ca cùng Lai đệ nhìn nhau, đều cảm thấy sợ hãi, vẫn là Khánh Ca nhi gan lớn hơn một chút nói: “Nhị tỷ ngươi không nên tức giận, ta cùng với tam tỷ không phải cố ý.’’ Lai Đệ gật đầu như trống bỏi tỏ ý phụ họa. Chiêu Đệ cũng không thật sự muốn mắng, vừa nghĩ thông suốt, nhìn nhìn, bất quá là đứa nhỏ mới bốn, năm tuổi, là tuổi ham chơi sắc mặt cũng hòa hoãn hơn:

“Nhị tỷ đã biết không trách các ngươi. Nhưng là các ngươi nhanh lên một chút nếu để tam thẩm thấy sẽ nói lãng phí nước.”

Hai tiểu hài tử lại hi hi ha ha rửa tay, rửa xong liền cọ cọ vào trên quần áo. Chiêu Đệ thấy vậy vội quát: “Đây chính là nước bẩn, không được lau trên người.” Sau đó đứng lên chiếc ghế nhỏ , nhón chân lên lấy từ dây phơi một cái khăn lau: “Đến, dùng khăn này lau tay.” Hai tiểu hài tử liền nghe theo, dùng khăn lau tay.

Lúc này Khánh Ca nghiêng người nhìn ra, liền chạy qua bên người Chiêu Đệ hô lên, một bên chạy một bên còn la lên: “Phụ thân, các người đã trở lại a.” Chiêu Đệ xoay người, liền nhìn thấy vài hán tử, ống quần được sắn lên, vai vác quốc. Trong đó có một người hơn năm mươi tuổi, dưới cằm có chòm râu, mà trên người mặc một bộ áo màu nâu, một tay còn cầm tẩu thuốc vẫn còn vương khói. Chiêu Đệ lôi léo Lai Đệ đi đến :’’ Gia gia, mọi người chắc là đã khát , cháu sẽ đi lấy nước ngay a”.

Chiêu Đệ xoay người đi vào nhà.

“Di! Này nhị nha thật đúng là thay đổi, trở nên hiểu biết hơn so với trước kia nhiều.”. Trước kia chính là tính cách của con trai, không sợ trời không sợ đất. Người nói là nhị thúc Điền Quang Học, khuôn mặt của hắn vuông chữ điền, lông mày đậm, mũi cao, trên người mặc bộ quần áo rộng rãi, hai tay áo cũng sắn lên, cười nhìn Chiêu Đệ rời đi.

Gia gia của Chiêu Đệ, Điền Thọ nhả ra một đám khói trắng mới nói: “Thật sự là trưởng thành hơn một ít.” Nói xong liền liếc Điền Quang Học: “Mấy đứa nhỏ nhà ngươi cũng không nhỏ hơn nhị nha bao nhiêu lại là nam hài, đúng là ngay cả nhị nha cũng không bằng.” Điền Quang Học phẫn nộ rụt đầu, thầm nghĩ: “Này là gì đây, sao lại chuyển lên đầu ta.”

Vẫn đi theo Điền Thành Phú nói: “Gia gia ta đem những thứ hôm nay thu được vào trong.’’ Nói xong liền cõng gùi trên lưng đi qua. Hắn vóc người so với Phú Qúy tương xứng , cũng chỉ lớn hơn một tuổi bất quá nhìn sự bình tĩnh kia thì Phú Qúy không chỉ kém hơn một chút.

Đứng ở đằng sau Điền Quang Hữu nhìn đứa nhỏ của bản thân hiểu chuyện cũng cảm thấy có chút mặt mũi, khóe miệng có chút ý cười, cũng cầm cái quốc vào nhà.

Mà luôn luôn đứng ở một bên chưa lên tiếng là Điền lão đại, cũng là phụ thân của Chiêu Đệ, Điền Quang Minh, cũng vì Lai Đệ tiến lên muốn ôm mới nhoẻn miệng cười, màu da đen do phơi nắng cùng hàm răng trắng khi cười lên lại càng lóa mắt. Hắn nhưng không có ôm đứa nhỏ mà nói: “Phụ thân trên người bẩn , chờ phụ thân rửa sạch lại đến ôm Tam Nha được không ?”

Hắn sủng nịnh xoa xoa tóc Lai Đệ. Nhìn đứa nhỏ trong lòng hắn có áy náy. Nhớ được hắn đã đi học vài năm, biết bất hiếu có ba tội lớn, cũng chẳng biết khi nào thì đem cái ý niệm này vùi sâu vào trong lòng, sau này nữ nhi lại tiếp một nữ nhi, lại cảm thấy có chút . . . Cho đến khi Nhị Nha bị ngã thập tử nhất sinh, sốt cao liên tiếp trong một thời gian dài, hắn mới hốt hoảng thông suốt, nữ nhi cũng là đứa nhỏ của mình. Dựa vào cái gì cứng rắn muốn nam tử nối dõi tông đường cùng người thân lúc lâm chung?

Từ đây hắn hạ quyết tâm, về sau không nghĩ vấn đề sinh con trai này nữa, vẫn là nên toàn tâm toàn ý chiếu cố mấy đứa nhỏ hiện tại cho tốt thôi. Cũng may nhị nha cát nhân thiên tướng, thoát được một kiếp còn trở nên nhu thuận hơn rất nhiều. Cái đó hắn cũng không để ý chỉ cần còn sống là tốt rồi.

Hắn cũng biết nhà hắn Đại Nha trầm ổn, nghe lời, mà hiện nay Nhị Nha tạm thời còn chưa nói nhiều nhưng không khó nhìn ra là một đứa trẻ lanh lợi nhạy bén, lại nhìn Tam Nha tuy bướng bỉnh một chút nhưng so với Nhị Nha trước kia thì chẳng là gì,. . . hắn sao còn không biết đủ đây?

Lai Đệ ngửa đầu nhìn phụ thân ở trước mắt như một tòa núi, cao thật là cao nói:

“Kia Tam Nha giúp phụ thân múc nước.”

Sau đó chạy nhanh như chớp đến chỗ vừa rửa tay , với vào thùng gỗ nhưng vì vóc người nhỏ làm thế nào cũng múc không được nước.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.