Editor: hiimeira
Lại Đại dựng xe đẩy, đang cân nhắc trên đường lánh nạn có thể ăn gì thì nghe tiếng Tô Đại Tráng gọi hắn.
Lại Đại có chút lúng túng đứng dậy xoa tay. “Đại Tráng ca, sao ca tới đây? Mau vào trong ngồi.”
Nhà Lại gia chỉ có mấy cái ghế do tự mình đóng, ghế cũng không đẹp đẽ gì chỉ có thể ngồi ổn mà thôi. Bình thường không có nhiều người lui tới nên Lại Đại không cảm thấy có gì không ổn, nhưng lúc này có chút lúng túng bất an, cứ đem cái ghế lau đi lau lại.
Tô Đại Tráng coi như không thấy chỉ lấy ghế ngồi xuống, nói: “Lại Đại huynh đệ, lần này ta đến có việc muốn nhờ ngươi.”
Lại Đại ngạc nhiên, Tô Đại Tráng tiếp tục nói: “Ngươi cũng biết, phụ thân ta không thể xuống giường, nương ta cũng đã lớn tuổi, còn có mấy đứa nhỏ, cho nên muốn nhờ ngươi đi cùng với bọn ta. Trên đường đi có thể giúp đỡ ta, đại ca ta cũng không chiếm tiện nghi của ngươi đâu. Bây giờ nhà ta còn nửa túi đồ ăn, chốc nữa chia cho nhà ngươi một nửa, trên đường đi thì tự tìm thức ăn, ngươi thấy thế nào?”
Mắt Lại Đại lóe lên tia sáng, tay chà xát vào nhau. “Đại Tráng ca nói thật chứ? Đồ ăn kia là?”
“Là lương thực phụ, nếu ngươi nguyện ý thì chúng ta lập tức đi lấy nước. Để cho tẩu tử ngươi chuẩn bị, sáng mai chúng ta đi.”
Lại Đại đương nhiên nguyện ý, lương thô bọn họ để lại cho mẫu thân đã sớm ăn sạch. Khoảng thời gian này huynh đệ bọn họ mỗi ngày đều chạy lên trấn trên, hy vọng tìm được việc làm thuê, chỉ cần đổi được một chén lương thực thô. Người chờ được thuê ở trấn trên quá nhiều mà huynh đệ họ lại không có quan hệ nên mấy ngày qua không có ai thuê bọn họ. Hôm nay còn nghe được tin tức như vậy.
Lúc này Đại Tráng ca nguyện ý cho nhà bọn họ một nửa phần, hắn cầu còn không được.
Lại Đại lập tức vào nhà, nói chuyện này với đệ đệ.
Lại Ngũ đang lau người mẫu thân, nghe vậy vội vàng mặc y phục cho mẫu thân, nói: “Đại ca mau đi, đợi ta thu dọn đồ nương xong, sẽ lập tức mang đồ đạc đi tìm các huynh.”
Lúc này Lại Đại mới cảm thấy yên tâm cầm thùng đi múc nước với Tô Đại Tráng.
Lại Ngũ cúi đầu nhìn mẫu thân, cười nói: “Nương nghe thấy không? Chúng ta có đồ ăn rồi.”
Nửa năm trước Lại đại thẩm không thể nói ra tiếng, nghe vậy mắt rơi lệ, không ngừng chớp mắt với tiểu nhi tử.
Lại Ngũ nhẹ nhàng lau nước mắt đọng lại khóe mắt mẫu thân, thấp giọng nói: “Nương yên tâm, cả nhà chúng ta đều sẽ sống sót.”
Mộc Lan cùng đệ đệ Tô Văn nhanh tay nhanh chân thu dọn hành lý giúp mẫu thân. Trong phòng, Tô gia gia sai Tô nãi nãi lấy cái túi vải tới.
Tô nãi nãi lẩm bẩm nói: “Lúc này ông còn tìm cái túi vải xanh lá, là cái này đúng không? Có gì trong túi đấy? Bảo bối gì mà phải bọc đến ba lớp túi?”
Tô gia gia giật lấy nhét vào trong lòng ngực, nói: “Cái này chính là thứ tốt, là đồ bảo mệnh nhi tử, tôn tử chúng ta sau này.”
Tô nãi nãi thấy bộ dạng cố chấp của ông, biết hỏi nữa cũng không ra, liền xoay người rời đi nói: “Thứ tốt thì thứ tốt, ông tự mình mà cầm, ta cùng con dâu chuẩn bị đồ ăn, sáng sớm mai là đi rồi.”
Tô gia gia vuốt ve túi vải trong lòng ngực, ông biết giờ không phải lúc, ông cũng không muốn lúc này làm vướng chân con cháu, cho nên ông phải đợi.
Bọn họ nấu lương thực thành đồ ăn dễ mang theo cũng như bảo quản được lâu, cho nên lượng công việc cả đêm rất nhiều. Toàn bộ thôn trang không có ai đi ngủ, hầu như mỗi nhà đều sáng đèn, nếu nhà không có đèn dầu thì ở trong sân đốt một đống lửa rồi dựa vào ánh lửa mà làm việc.
Lúc sau Lại Ngũ đẩy Lại đại thẩm lại đây, Tiền thị đem mấy đứa nhỏ Mộc Lan về phòng ngủ, Tô nãi nãi cũng bị Tô Đại Tráng ép trở về nằm ngủ, chỉ để lại ba người khỏe mạnh và Tiền thị cùng nhau bận rộn.
Mộc Lan không ngủ được nhưng nàng biết giấc ngủ này rất quan trọng. Không biết ngày mai sẽ đối mặt với điều gì, chỉ khi đủ sức lực mới có tinh thần đối mặt.
Thôn trang dần dần yên tĩnh lại chỉ có mùi thơm lương thực bay khắp không trung. Ở thôn trang ngoại trừ những nhà thật sự nghèo khó thì phần lớn các nhà đều giữ lại một ít lương thực. Ngày mai phải đi lánh nạn, mọi người không cần giấu chi nữa, đều lấy hết ra chế biến thành đồ ăn mang theo.
Lại Đại cùng Lại Ngũ lấy màn thầu hấp rau rừng ra để nguội, sau đó ngồi cạnh đống lửa ngây người.
Tô Đại Tráng kéo Tiền thị vào nhà, nói: “Nàng ngủ một chút, đến giờ ta sẽ gọi nàng dậy.”
Tiền thị như đang trong mộng, nàng lắc đầu, do dự nói: “Chàng nói xem chúng ta có nên tìm chủ nhân?”
Tô Đại Tráng nhíu mày. “Đừng có nghĩ lung tung, nếu họ thực sự có ý này thì đã sớm phái người tới, đã hơn hai tháng rồi còn gì.”
Tiền thị cúi đầu. “Đều tại chúng ta, chắc chắn chủ nhân cảm thấy chúng ta tham lam nên lúc này mới bỏ mặc Mộc Lan.”
Tô Đại Tráng biết rõ chuyện này hơn Tiền thị. “Nếu vậy thì người bọn họ phải giận là chúng ta, Mộc Lan chỉ là một đứa nhỏ. Huống chi, làm gì có mẫu thân nào tức giận nữ nhi liền mặc kệ nữ nhi mình sống chết ra sao?”
Tiền thị hơi há mồm, muốn nói: Chàng cũng nói là mẫu thân nhưng sao họ lại bỏ mặc được?
Tô Đại Tráng không muốn nàng nghĩ nhiều, ấn Tiền thị lên giường, nhìn nàng nhắm mắt lại sau đó mới mở cửa đi ra ngoài.
Chuyện của thế gia hắn không hiểu, nhưng hắn biết đại nãi nãi không yêu thương sâu đậm gì Mộc Lan, bằng không nhiều năm qua cũng không đến thăm nàng một lần?
Tuy nói ở Tô gia sinh thai đôi là điềm xấu, nhưng phụ thân cũng từng nói: Trước kia quản gia mang đến một vị cô nãi nãi nhưng vẫn luôn liên lạc với nhà bọn họ, mấy năm nay sống rất tốt. Hắn không hiểu tại sao Mộc Lan lại bị bỏ rơi?
Hắn không tính thông qua nữ nhi mà đòi hỏi thứ gì nhưng nhìn thấy nữ nhi bảo bối bị bạc đãi như vậy, trong lòng cũng có chút khó chịu.
Lại Đại và Lại Ngũ thấy Tô Đại Tráng đi ra, liền gật đầu với hắn.
Ba người trầm mặc ngồi quanh đống lửa, bên cạnh bọn họ đều có một cây gỗ thô dài, vào lúc hỗn loạn như thế này, thứ ở trong sân chính là lương thực cứu sống bọn họ nên không ai dám thả lỏng.
Lại Đại nói: “Đại Tráng ca, không bằng ca chợp mắt một chút, lát nữa đến thay ta, ba người chúng ta thay phiên trông giữ.”
Tô Đại Tráng gật đầu. Ôm gậy gộc dựa vào một chỗ nhắm mắt lại.
*****
Mộc Lan còn đang ngủ thì bị Tiền thị ôn nhu lay tỉnh, Tiền thị thấp giọng nói: “Mộc Lan, chúng ta phải đi thôi.”
Mộc Lan mắt khép hờ bò dậy, tự mình mặc y phục sau đó giúp Đào Tử mặc.
Chờ nàng thu xếp hai người xong, Tô Văn đã đeo túi sách chờ hai người. Túi sách kia được Tô Văn nhắc đến, Mộc Lan biết được nên đã lấy vải vụn chắp vá lung tung giúp hắn khâu lại.
Một mình Mộc Lan đeo gùi nhỏ, bên trong là xiêm y của mình và Đào Tử cùng Tô Văn, cũng không nặng lắm.
Trời còn chưa sáng nhưng thôn trang đã bận rộn.
Tô Đại Tráng khiêng Tô gia gia đặt lên xe đẩy, xe đã dùng chăn lót phía dưới. Phía trên dùng một cái chăn giường che lại, sau xe cũng cột một cái.
Lại đại thẩm ngồi một mình một xe, nếu Tô nãi nãi đi mệt thì sẽ lên xe đẩy ngồi một đoạn đường. Hai người không quá nặng cho nên Lại Đại còn chịu được.
Một chiếc xe đẩy khác do Lại Ngũ kéo chở đồ đạc cùng thức ăn của hai nhà.
Tiền thị cõng Đào Tử, nắm tay Mộc Lan và Tô Văn cùng nhau đi.
Mọi người hẹn ở cổng thôn trang gặp mặt sau đó cùng nhau xuất phát.
Thời điểm đám người Mộc Lan đến, đã có một nửa thôn trang đến trước rồi.
Thôn trưởng là người đến đầu tiên, nhìn vị trí ngôi sao trên trời, đợi sao Kim đến vị trí nhất định mới quay đầu lại nhìn mọi người. Người trong thôn trang lúc này đã đến hơn phân nửa.
Thôn trưởng liền nói: “Chúng ta đi thôi.”
Lập tức có người lên tiếng: “Thôn trưởng, nhưng vẫn còn người chưa đến.”
Thôn trưởng nói: “Tối hôm qua ta đã nói rất rõ ràng, bọn ta chỉ chờ đến giờ này, bọn họ không kịp là chuyện của bọn họ. Vốn dĩ chạy nạn là chuyện cửu tử nhất sinh, chúng ta không thể đợi bọn họ hoài được. Bọn họ có đuổi kịp hay không còn tùy vào bản lĩnh của họ, ta không thể để mọi người chờ bọn họ được.”
Thôn trưởng thấy thần sắc trên mặt nhóm trai tráng, biết bọn hắn nghe không lọt tai, đành thở dài trong lòng. Chạy nạn đâu phải chuyện dễ dàng, lần này rời thôn, có thể sống sót quay về thôn không biết được bao nhiêu người.
Mấy lão nhân trạc tuổi thôn trưởng, sắc mặt đều có chút ngưng trọng, các ông cũng như Tô gia gia đều từng chạy nạn vào năm Nguyên Đức thứ 6. Khi đó các ông tuy còn nhỏ nhưng ký ức ấy vẫn khắc sâu như cũ. Nhìn mấy hài tử còn đang đùa giỡn, biết chúng nó không nhận thức được cái chết đang đến gần.
Các ông cũng không quát bọn nhỏ làm gì, bởi vì không ai biết còn có thể sống được bao lâu. Nếu đã vậy không bằng lúc còn sống được vui vẻ chút ít.
Mộc Lan đi theo sau Tiền thị, nàng đã xem qua sử sách biết được chạy nạn gian nan cỡ nào nhưng bản thân nàng chưa từng trải qua chuyện này, tuy rằng lo lắng nhưng vẫn lạc quan.
Đoàn người nườm nượp đi về hướng trấn trên, bọn họ phải đi qua trấn rồi đến huyện thành, sau đó từ huyện thành đi đến phủ thành.
Mộc Lan từng tò mò hỏi Tô Đại Tráng: Tại sao mọi người nhất định phải đến phủ thành? Nàng thấy mọi người trực tiếp rời khỏi khu vực bị nạn là xong rồi? Tuy hạn hán ở phủ thành không nghiêm trọng nhưng vẫn bị ảnh hưởng, hơn nữa có rất nhiều người muốn đến phủ thành. Mộc Lan nghĩ bọn họ sẽ không có khả năng vào thành.
Tô Đại Tráng cảm thấy suy nghĩ của nữ nhi thật kỳ lạ, không ai biết khu vực gặp tai hoạ nghiêm trọng cỡ nào. Nếu mà còn chạy lung tung không biết chừng gặp phải phản quân, không bằng đến phủ thành.
Nơi đó có binh lính đóng quân, nạn dân ngày một nhiều, Triều đình không thể không ra mặt cứu tế, hơn nữa ở phủ thành nhiều quan to, quý nhân, cho nên vương pháp ở đây tương đối nghiêm minh, ít nhất sẽ không có chuyện Tri huyện cưỡng chế bắt nộp thuế.
Tô Đại Tráng chỉ cần nghĩ đến Tri huyện ở huyện thành là giống như thấy đống phân thối.
Tô Đại Tráng thấy mặt thê tử đổ đầy mồ hôi, vai cũng từ từ hạ xuống. Hắn liền dừng xe lại, một tay ôm Đào Tử đặt trên xe đẩy, Tô gia gia thấy cháu gái nhỏ vội ôm chặt cô bé.
Tô Đại Tráng cười với Tiền thị, nói: “Như vậy thoải mái hơn chút.”
Tiền thị vội chạy lại cùng hắn đẩy xe.
Hai người cùng đẩy xe quả thực thoải mái hơn trước rất nhiều, Tô Đại Tráng còn muốn bế Mộc Lan lên xe. Mộc Lan giãy giụa nói: “Con không mệt, phụ thân và nương bế đệ đệ lên xe đi, đúng rồi, cái gùi này nữa phụ thân nương để lên xe luôn.” Nói xong, đưa cái gùi cho bọn họ.
Tô Đại Tráng nghe Mộc Lan nói như thế liền cẩn thận xem sắc mặt nàng, thấy nàng còn tốt, gật đầu nói: “Vậy đệ đệ con ngồi trước, buổi chiều đến lượt con.”
Mộc Lan nhếch miệng cười.
Lại Ngũ trông thấy mà thèm, áp sát vào người Lại Đại thấp giọng nói: “Ca, khi nào thì chúng ta mới có tức phụ đây?”
Lại Đại trừng mắt nhìn đệ đệ. “Suy nghĩ vớ vẩn gì đấy, thành thật chút đi.”
Lại Ngũ vội đứng thẳng người đi về phía trước, trên đường đi có không ít người gia nhập vào đội ngũ bọn họ, giờ nhìn trước sau chỉ thấy một đoàn người dài đằng đẵng. Lại Ngũ ước đoán đã có gần ngàn người, càng lúc càng nhiều, đến lúc đó khó tránh khỏi việc chen chúc. Để tránh thất lạc, người trong thôn trang đi chung với nhau, không cách nhau quá xa.
Cho dù như vậy, Tô gia gia vẫn không yên tâm, thời điểm nghỉ chân ăn cơm trưa, Tô gia gia nói: “Đem thức ăn chia làm mấy phần, mỗi xe đều để một ít thức ăn. Cho dù có đi lạc cũng không đói chết, các con phải trông kỹ mấy đứa nhỏ, tụi nó xuống đất thì phải nắm chặt tay chúng, đừng nghĩ mắt thấy thì không có chuyện gì. Lúc này mất tích là chuyện xảy ra trong nháy mắt.”