Editor: hiimeira
Mộc Lan cười khúc khích, phất tay nói với Tô Văn và Lý Giang đang kéo dây leo: “Thả dây!”
Người giữa không trung chỉ kịp nói một chữ “Không” liền rầm một tiếng rơi xuống, cũng may nàng bố trí bẫy không cao, chỉ khiến người tạm thời không đứng dậy được mà thôi, cũng không tổn hại đến tánh mạng và gân cốt.
Lý Thạch tiến lên đá đá hắn. “Xem các ngươi còn dám ỷ mạnh hiếp yếu không?”
Mộc Lan trợn trắng mắt, cướp bóc là cướp bóc, cần gì phải giảng đạo lý?
Lý Thạch trực tiếp gõ người ngất xỉu, mở túi đồ mà bọn hắn cướp được, chia thành những túi nhỏ, phần dư bọc kỹ lại, nói với Mộc Lan: “Đêm nay chúng ta còn phải ở trong sơn động.”
Lúc này đã xế chiều, muốn đi cũng đi không được bao nhiêu, Mộc Lan gật đầu nói: “Bọn ta đi trước, lúc ngươi đưa đồ cũng phải cẩn thận một chút, đừng để người khác theo dõi.”
Lý Thạch nói thầm: “Ta không phải là ngươi.”
Lý Thạch mang mấy cái túi nhỏ trả lại cho những người bị cướp, Mộc Lan và bốn đứa nhỏ thì vác ba bao gạo dính bùn đất về sơn động.
Tuy rất nặng nhưng bên trong là đồ ăn, là gạo mà bọn họ mong mỏi đã lâu, mắt bốn đứa nhỏ đều sáng rực vác bao trở về.
Mộc Lan khó tránh khỏi có chút xót xa.
Trở lại sơn động, Mộc Lan đem đồ trong bao đổ ra hết, nhìn hỗn hợp nửa bùn nửa gạo mà phát sầu.
Tô Văn nói: “Tỷ tỷ, chúng ta đan cái sọt lựa gạo đi.”
Lý Giang nhăn mũi nói: “Làm cái đó lâu lắm, bụng của ta đói cả rồi.”
Lý Viện và Tô Đào ở phía sau đồng thời gật đầu. “Đói lắm, đói lắm.”
Mộc Lan suy nghĩ một chút. “Chúng ta nhặt một ít trước để nấu cháo, sau đó mới đan sọt.”
Bốn đứa nhỏ cùng nhau gật đầu.
Đương nhiên không thể ngồi nhặt từng hạt được, Mộc Lan trước tiên bỏ những cục đá lớn ra ngoài, rồi đến những viên đá còn dư lại, phần còn lại chính là nửa bùn nửa gạo.
Mộc Lan nói: “Mấy đứa chiếu theo cách này mà làm, bỏ những cục đá lớn trước, ta đi tìm vài thứ.” Nói xong cầm bình đi ra ngoài.
Không lâu trước đó mới có trận mưa to, tình hình hạn hán hiện tại đã giảm bớt. Chỉ tiếc là, có mưa cũng không thể tạo lương thực ngay được, cho nên tình hình tai hoạ vẫn tệ như cũ.
Mộc Lan đi lấy nước, lại tìm vài cái lá cây lớn. Thời điểm trở về thì Lý Thạch đã trở lại, hắn nói: “Ta ra ngoài tìm một ít rau dại, ngươi làm trước đi.”
Mộc Lan gật đầu, dùng lá cây phủi sạch bùn đất, lúc này mới cẩn thận dùng tay nhẹ bỏ gạo vào trong nước vo sạch, bên trong đương nhiên còn có bùn nhưng điều đó không quan trọng. Bất kể Mộc Lan hay bốn đứa nhỏ đều không ngại ăn.
Tô Văn và Lý Giang hưng phấn ra ngoài nhặt củi, kể cả Lý Viện cũng lôi kéo Tô Đào ở một bên hỗ trợ, Mộc Lan dặn dò nói: “Chỉ ở bên ngoài này nhặt, không được chạy quá xa.”
Tô Văn đáp ứng.
Lý Thạch không biết đi bao lâu mới hái được một ít lá cây non trở về, chua xót nói: “Không có rau dại.”
Mộc Lan tiếp nhận lá cây trong tay hắn. “Lúc này có thể tìm được lá cây non đã không tồi rồi, ngươi cũng biết mấy ngày trước chúng ta chỉ ăn rễ cây và vỏ cây.”
Lý Thạch ngẫm lại cũng đúng, không dám nói thiếu chút nữa hắn đã vào rừng sâu.
Sáu người cùng nhau vây quanh ngồi chờ nồi cháo chín, không biết ai nuốt một ngụm nước bọt trước, lúc sau Mộc Lan không ngừng nghe tiếng nuốt nước bọt. Mộc Lan cũng cảm thấy dạ dày đã lâu không còn cảm giác của mình lúc này co rút.
Mộc Lan dùng chiếc đũa khuấy cháo, Lý Viện và Tô Đào duỗi dài cổ xem. “Tỷ tỷ, vẫn chưa xong sao?”
“Sắp rồi!”
Tô Văn bất mãn nói: “Đã hơn nửa canh giờ rồi.”
Lý Thạch nhìn về phía Mộc Lan, bọn họ đói bụng đã lâu, lúc này không thể lập tức ăn quá nhiều đồ ăn cho nên muốn nấu cháo nhừ một chút, mấy tiểu tiết này lúc đói thường không có mấy ai chú ý, không ngờ Mộc Lan có thể chịu đựng mà làm theo.
Kiếp trước Mộc Lan qua đời vì bệnh, cho nên với phương diện sức khỏe rất coi trọng nhưng lúc này nhìn ánh mắt trông mong của bốn đứa nhỏ, nàng có chút dao động, cắn răng nói: “Chắc là được rồi, lấy một cái nồi khác lại đây.”
Lý Giang khó hiểu đưa nồi cho Mộc Lan, Mộc Lan chia cháo làm hai phần, Lý Thạch thấy vậy khẽ cau mày.
Ai ngờ Mộc Lan xoay người đem nồi ngâm vào nước lạnh, không ngừng khuấy.
Lý Thạch nháy mắt liền hiểu rõ, thấy bốn đứa nhỏ trông mong nhìn, vuốt đầu bọn nó nói: “Chờ nguội một chút rồi ăn, nếu không sẽ bị bỏng cổ họng.”
Bốn đứa nhỏ đành phải tiếp tục chịu đựng.
Bốn đứa nhỏ cảm thấy thời gian trôi qua thật lâu, nhưng thật ra thì mới nửa khắc trôi qua mà thôi, Mộc Lan nói: “Được rồi, cầm chén lại đây.”
Bốn đứa nhỏ hoan hô một tiếng, cùng nhau đưa chén qua, Mộc Lan trước hết giúp Lý Viện múc một chén, sau đó mới múc cho Tô Đào rồi đến Lý Giang và Tô Văn. Chờ đến lúc nàng và Lý Thạch cũng cầm một chén trên tay, mới phát hiện bốn đứa nhỏ ráng nhịn đợi hai người họ.
Mộc Lan nhếch môi cười, Lý Thạch vui vẻ gật đầu nói: “Được rồi, nhanh ăn đi, nhớ ăn chậm một chút, cháo vẫn còn nóng.” Lời nói mới dứt, mọi người đã vội vàng ăn.
Ăn, ăn, Tô Văn liền rơi nước mắt, từ lúc phụ thân qua đời đây là bữa ăn ngon nhất của cậu, cậu không nhịn được nhớ tới phụ thân, nếu phụ thân còn sống thì tốt biết bao nhiêu!
Tô Văn nhìn tỷ tỷ, trong lòng có chút sợ hãi. Cậu biết nghĩ như vậy thực hèn hạ, nhưng nếu tỷ tỷ bỏ đi, hắn và muội muội phải làm sao bây giờ? Ngày đó mẫu thân và tỷ tỷ nói chuyện cậu đều nghe được.
Mộc Lan không biết suy nghĩ trong lòng Tô Văn, thấy khóe mắt cậu đọng nước mắt liền cười giúp cậu lau. “Xem đệ kìa, đã nói ăn từ từ thôi. Là bị hơi nóng hun lên mắt?”
Tô Văn có chút đỏ mặt cúi đầu.
Lý Thạch giương mắt nhìn một chút, cảm thấy Mộc Lan lấy cớ thực vụng về nhưng cũng không nói gì.
Một nồi cháo cũng không nhiều, chỉ có thể cho mọi người ăn no bảy phần, nhưng mọi người đều thấy thực thỏa mãn. Bởi vì trước đó, bọn họ chỉ cần giữ mình không ngất xỉu vì đói thì đã tốt rồi.
Mấy đứa nhỏ ăn no liền thấy mệt, Mộc Lan đem chăn mở ra đắp cho bọn nhỏ ngủ, sau đó cùng Lý Thạch ngồi dưới cây đuốc trên vách đá nhặt gạo khỏi bùn đất.
Lý Thạch nghĩ rồi lại nghĩ, cuối cùng nghẹn đỏ mặt hỏi: “Hôn sự hai nhà chúng ta còn giữ lời sao?”
Mộc Lan ngẩng đầu nhìn hắn một cái, lại cúi đầu nhặt đá bỏ đi, hỏi: “Ngươi không muốn kết thân cùng ta sao?”
“Không phải.” Lý Thạch trầm mặc một lát, sắp xếp ý nghĩ rõ ràng một chút, nói: “Ta đã nghe nương nhắc qua thân thế của ngươi, ngươi là thiên kim đại tiểu thư, cùng ta... sợ ủy khuất ngươi.”
“Vậy ngươi nguyện ý?” Mộc Lan ngừng việc trên tay, trịnh trọng nói: “Ngươi không cần để ý đến thân phận của ta, khả năng Tô phủ nhận ta rất nhỏ. Cho dù có nhận ta, ta cũng sẽ giữ lời hứa.” Mộc Lan nhìn thoáng qua Tô Văn và Tô Đào, nói: “Ta với ngươi giống nhau, còn có một đệ đệ muội muội muốn chăm sóc, Tô phủ... có điều ngươi có nguyện ý hay không ta cũng phải nói điều này.”
Lý Thạch nhướn mày.
Mộc Lan nói: “Con người ta có tật xấu, có vài thứ không thích dùng chung với người khác.”
“Thí dụ?”
“Thí dụ như nam nhân.”
Mặt Lý Thạch lập tức đỏ lên.
Sắc mặt Mộc Lan cũng ửng đỏ nhưng vẫn trịnh trọng nói: “Ta biết nói điều này có hơi sớm nhưng ta nói đều là thật. Nếu sau này nghèo khó thì đương nhiên không có tiền nạp thiếp hay đi kỹ viện nhưng nếu sau này sung túc thì sao? Nếu ngươi không muốn, chúng ta có thể giải trừ hôn ước ngay lập tức, ngươi tình ta nguyện, ta tin di mẫu và nương ta có thể hiểu được. Nhưng nếu hôm nay ngươi đồng ý mà sau này còn nạp thiếp hoặc chạm vào nữ nhân khác, hoặc trong lòng có nữ nhân khác. Ta không tính sổ các nàng đâu mà ta sẽ thiến ngươi, sau đó cầm tiền tự mình sinh sống.”
Lý Thạch há to miệng, hắn muốn tìm trên mặt Mộc Lan chút dấu vết nói đùa nhưng thực đáng tiếc, không có.
Lý Thạch nghiêm mặt nói: “Cái tính tình này của ngươi cần phải sửa, sao lại có thể trong lòng nghĩ gì thì miệng nói cái đấy.” Cứ như vậy rất dễ bị thiệt thòi, may mắn gặp hắn là người tốt.
“Ngươi cho cái đáp án đi.”
Lý Thạch nói: “Lý gia bọn ta không có tập tục nạp thiếp.”
“Trước kia có nhà nào có tập tục nạp thiếp đâu, trước đây vẫn theo thị tộc mẫu hệ đấy.”
Lý Thạch bất đắc dĩ, đành phải hứa hẹn. “Sau này nếu chúng ta thành thân, trong lòng ta chỉ có một mình ngươi.” Thầm nói: “Trong nhà cũng chỉ có một mình ngươi.”
Mộc Lan tuy không hài lòng nhưng biết lúc này không nên nói quá nhiều.
Hai người yên lặng thu thập được non nửa túi gạo.
Mộc Lan phát sầu nói: “Chỉ sợ đi đường thế này không được.” Bọn họ chỉ sợ vừa đến đại lộ đã bị người khác cướp mất.
Lý Thạch yên lặng tính toán lộ trình một chút, nói: “Ngày mai chúng ta dậy sớm, buổi tối nghỉ trễ một tí, trưa ngày mốt chắc có thể đến phủ thành, cho nên chúng ta chỉ mang theo một cái chăn bông, mấy thứ khác đều bỏ đi.”
“Tới phủ thành thì làm sao bây giờ?” Mộc Lan rất tiếc mấy cái chăn này, chắc chắn phủ thành hiện giờ cái gì cũng đắt.
“Tới phủ thành rồi mua lại, bây giờ quan trọng nhất là đến được phủ thành.” Không thể vào thành thì mọi thứ đều vô dụng, ở nơi này lúc nào cũng có thể chết.
Mộc Lan bất đắc dĩ đồng ý, thở dài: “Tuy hiện giờ chúng ta có tiền, nhưng không ai biết giá cả ở phủ thành như thế nào, nếu quá cao thì mấy đứa nhỏ chúng ta...”
“Xe đến trước núi ắt có đường, cuộc sống rồi sẽ ổn thôi.” Lý Thạch chia gạo thành nhiều phần, mỗi phần cũng chỉ cỡ nắm gạo sau đó dùng túi bọc kín mít đặt ở bên cạnh, trong đó có hai phần lớn được đặt trong gùi của hai người.
Chờ hắn làm xong này kia, lúc này hai người mới đắp chăn ngủ.
Hôm sau trời còn chưa sáng, hai người rời giường nấu một nồi cháo rồi kêu bọn nhỏ dậy. “Sáng nay chúng ta ăn no một chút vì lúc trưa sẽ không ăn, đến xế chiều mới ăn tiếp.”
Mấy đứa nhỏ đáp ứng.
Dùng bữa xong, Lý Thạch và Mộc Lan đeo sáu túi vải nho nhỏ cho mỗi người, lúc này mới đeo gùi, dắt bốn đứa nhỏ đi chung với nhau. Chia thành sáu túi vì để đề phòng trường hợp xấu nhất, bọn họ hy vọng những chuyện đó sẽ không phát sinh.
Trên đường lớn còn lãng vãng một vài người, những đôi mắt chuyển động đánh giá người đi ra từ trong rừng, nhìn thấy đám người Lý Thạch liền trực tiếp bỏ qua, nghĩ đám hài tử còn quá nhỏ, chắc chắn hôm qua không giành được thứ gì.
Đám người Lý Thạch cũng không thèm để ý, nhanh chóng lên đường, chờ Lý Viện và Tô Đào đi được một đoạn, hai người bỏ hai đứa nhỏ vào gùi cõng, Lý Giang và Tô Văn theo sát hai người.
Cũng có người đối với bọn nhỏ nổi tâm tư, nhưng đều bị chủy thủ nhuốm máu treo bên hông Mộc Lan dọa sợ không dám tiến lên. Chưa kể có người nhận ra Mộc Lan, bọn họ chỉ vào Mộc Lan nói: “Cô nương đó rất hung dữ, hung hãn liều mạng, mặc kệ người khác đánh nàng thế nào, nàng chỉ cầm dao đâm người.”
Bọn không dám liều mạng tự nhiên cách xa bọn nhỏ, mấy người liều mạng lại chướng mắt đám người Mộc Lan.
Đoàn người chỉ ở trên đường nghỉ ngơi một lần sau đó cước bộ tới chiều, lúc này Lý Thạch mới tìm một nơi yên lặng cản gió tính toán qua đêm.