Editor: hiimeira
Lý Thạch mướn xe chạy tới ngõ Hồ Lô nhưng người hầu Chung gia lại nói với hắn Chung đại phu không có ở nhà, không ai biết đã đi đâu.
Sắc mặt Lý Thạch âm trầm đứng trước cửa Chung gia chốc lát, mới quay người rời đi.
Mộc Lan nghe được tin tức, đứng ngay cửa nhìn hai đứa nhỏ một cái, xoay người nói: “Chúng ta đến Nguyên gia thử xem?”
“Ta đã đến đó.” Giọng điệu Lý Thạch có chút khàn khàn: “Lão có ở nhà nhưng không muốn cứu. Nguyên thái y và Chung đại phu yêu cầu rõ ràng, một người cần giao tình, một người đòi tiền.”
Mộc Lan oán hận. “Bọn họ không phải là đại phu sao? Không phải nói lương y như từ mẫu hay sao?”
Lý Thạch rũ mắt.
Mộc Lan hít sâu một hơi, nói: “Chúng ta đến Tô gia thử xem.”
Ánh mắt Lý Thạch thâm trầm nhìn nàng rồi gật đầu, gọi Tô Văn lại, dặn cậu chiếu cố Tô Đào và Lý Giang, hai người ôm Lý Viện đến Tô gia.
Từ chỗ bọn họ ở đến Tô phủ không quá xa, Mộc Lan nhìn cổng lớn, quay người đi đến cửa hông ở hướng đông.
Lý Thạch cho rằng Mộc Lan sẽ do dự một chút, ai ngờ Mộc Lan giơ tay gõ cửa 'đùng đùng' đến ầm ĩ.
Không hiểu sao Lý Thạch lại thở dài nhẹ nhõm một hơi.
Gã sai vặt mở cửa thấy đám người Mộc Lan, y phục trên người sạch sẽ nhưng cũ kỹ, nhíu mày nói: “Các ngươi là ai, lá gan to nhỉ, đây là nơi các ngươi đến sao?”
Mộc Lan lạnh lùng nhìn gã, nói: “Các ngươi đi gọi đại tổng quản, nói là Tô Mộc Lan ở Tô gia trang muốn gặp hắn.”
Con người đôi lúc kỳ quái như vậy, nếu Mộc Lan nói năng lịch sự còn cho gã bạc thì gã sẽ coi thường nàng. Tuy rằng sẽ thông tri giúp nàng nhưng nhất định bắt nàng đợi rất lâu.
Nhưng Mộc Lan nói lời lạnh nhạt, hơn nữa còn khinh thường nhìn gã thì trong lòng gã sẽ xấu hổ buồn bực đồng thời có chút sợ hãi, mà sự sợ hãi này khiến gã không dám chậm trễ việc Mộc Lan giao phó. “Chờ, ngươi chờ một chút.” Nói xong muốn đóng cửa.
Mộc Lan dùng một tay giữ cửa, nói: “Ngươi tìm Triệu quản sự trước, nói ông ta đi tìm đại quản sự.” Một gã sai vặt như gã sao có thể gặp được đại quản sự, cho nên phải thông tri từng bậc một. Tuy gã không dám chậm trễ nhưng không có nghĩa người khác sẽ không.
Mộc Lan từng nghe cữu cữu nói, lúc trước cữu cữu đến Tô gia xin giúp đỡ là do Triệu quản sự dẫn đường.
Gã sai vặt thấy nàng ngay cả cái này cũng biết, càng không dám chậm trễ, may mắn hôm nay Triệu quản sự vào phủ báo cáo công chuyện, cho nên muốn tìm ông ta không khó. Gã sai vặt đóng cửa chạy đi tìm Triệu quản sự.
Mộc Lan đứng ngoài cửa thở phào nhẹ nhõm, dựa vào những chuyện Tô phủ đã làm, khẳng định hạ nhân nhiều lần nghênh cao dẫm thấp(1). Chưa kể mấy ngày nay nàng mơ hồ nghe một ít chuyện liền cảm thấy Tô phủ phức tạp vô cùng.
Nàng không có thời gian suy nghĩ những chuyện này.
Triệu quản sự nghe đến Tô gia trang Tô Mộc Lan lập tức phun nước trà vừa uống, có chút thất thố hỏi gã sai vặt: “Ngươi mới nói là ai?”
Gã sai vặt nhìn phản ứng của quản sự liền thở dài nhẹ nhõm một hơi, nói: “Nàng nói nàng là Tô Mộc Lan ở Tô gia trang.”
Triệu quản sự nhíu mày, hỏi: “Năm nay nàng bao nhiêu tuổi?”
“Nhìn qua thì khoảng sáu bảy tuổi.”
Tâm Triệu quản sự trĩu xuống, biết tám chín phần là được.
Ông phất tay nói: “Ta lập tức đi tìm đại quản sự, còn ngươi...” Ông vốn dĩ muốn nói mời người vào nhà nhưng nghĩ tới từ lúc hạn hán xảy ra đến nay, đại nãi nãi thế mà cũng không hỏi thăm chuyện Tô gia trang, nhanh chóng sửa lời nói: “Lúc quay về ngươi khoan mở cửa, cũng không được để người rời đi.”
Mặt gã sai vặt đau khổ, sao có thể không mở cửa mà vẫn coi chừng người đây? Có điều gã không dám nói, đành phải mang vẻ mặt đau khổ quay về.
*****
Đại quản sự trầm ngâm một lát, phất tay cho Triệu quản sự lui xuống, bản thân chậm rãi đến viện đại nãi nãi.
Chu thị đang coi Tô Uyển Ngọc thêu khăn, cười nói: “Thêu rất đẹp, Ngọc nương(2) nhà chúng ta thật khéo tay.”
Tô Uyển Ngọc cúi đầu mím môi cười.
Đại quản sự tới gặp Chu thị, Chu thị trước tiên để Tô Uyển Ngọc ở bên cạnh thêu hoa.
Tô Uyển Ngọc đã bảy tuổi, qua mấy năm nữa là có thể mai mối, cho nên bắt đầu từ năm nay, lúc Chu thị xử lý việc nhà thích mang theo nàng bên người, muốn cho nàng học hỏi nhiều hơn.
Quản sự trong phủ cũng biết chuyện này, cho nên bình thường không tránh Tô Uyển Ngọc. Nhưng hôm nay đại quản sự tiến vào thỉnh an xong liền mịt mờ nhìn Tô Uyển Ngọc một cái. ngôn tình hài
Chu thị nói với Tô Uyển Ngọc: “Con cùng nhũ mẫu đến chỗ tổ mẫu chơi trước, chút nữa ta sẽ qua.”
Tô Uyển Ngọc giống như không thấy ánh mắt của đại quản sự, trấn định tự nhiên rời đi.
Mọi người rời khỏi, Chu thị liền hỏi: “Đại quản sự có chuyện gì?”
Đại quản sự liền nói: “Đại nãi nãi, Tô gia trang Tô Mộc Lan cô nương ở bên ngoài muốn cầu kiến ngài.”
Nụ cười trên mặt Chu thị chậm rãi thu hồi, mắt lạnh băng nhìn đại quản sự. “Không phải ta đã nói rồi hay sao, bất kể là ai, miễn là có quan hệ với bên kia thì ta không muốn gặp?”
Đại quản sự cười nói: “Chỉ là vị cô nương kia đứng trước cổng phủ, tiểu nhân cũng không dám không thông báo.”
Chu thị cảm thấy trong ngực như có lửa đốt, nhưng mà tình cảnh của bà và gia giáo không cho phép bà nóng giận lúc này, cho nên Chu thị lạnh lùng nói: “Lần này để Chu ma ma xử lý nhưng ta không muốn còn có lần sau.”
Đại quản sự đáp ứng lui xuống.
Chờ người vừa đi, Chu thị lập tức oán hận ném chung trà trên bàn xuống đất, Chu ma ma lo lắng nhìn bà, Chu thị căm hận nói: “Sao nó không chịu an phận?”
Chu ma ma nói: “Có lẽ xảy ra chuyện lớn gì đó, đại nãi nãi, hiện giờ Giang Nam hạn hán nghiêm trọng mà Tô gia trang cũng ở đó...”
“Đủ rồi, ngươi nói Giang Nam đại hạn. Nhiều người như vậy sao chỉ có bọn họ sống không nổi? Không phải năm đó bọn họ đã lấy bạc ngươi đưa rồi sao?”
Chu ma ma đành phải cúi đầu.
Chu thị nguôi giận một chút, nói: “Ngươi đến phòng thu chi lãnh một trăm lượng, không, năm mươi lượng bạc, giao cho nó. Nói rõ ràng với nó, về sau không được đến nữa!”
Chu ma ma hơi há mồm, đến cùng vẫn không nói gì, lui xuống đi ra ngoài.
Chu thị nhìn phía chân trời bên ngoài không nói một câu.
Chu ma ma lãnh năm mươi lượng bạc đến gặp Mộc Lan.
Mộc Lan nhìn Chu ma ma đến thì khẽ nhíu mày, người nàng muốn gặp là đại quản sự mà?
Chu ma ma nhìn Tô Mộc Lan giống đại tiểu thư như đúc, nhưng thân hình lại gầy ốm thì trong mắt lóe qua tia phức tạp khổ sở, nhìn đến y phục trên người nàng, ánh mắt càng thâm trầm. Nhưng ngay sau đó, Chu ma ma từ trên cao nhìn xuống Tô Mộc Lan nói: “Mộc Lan cô nương, chủ mẫu nhà ta không muốn gặp ngươi, ngươi đi đi. Đây là năm mươi lượng bạc, ngươi cầm lấy, về sau không được đến nữa, Tô phủ bọn ta không có bất cứ quan hệ gì với ngươi.”
Mộc Lan giật mình trợn mắt, nàng không ngờ sẽ nghe được những lời như vậy. Mộc Lan nghi ngờ nhìn Chu ma ma, chẳng lẽ đây là châm ngòi ly gián trong truyền thuyết?
Chu ma ma biết suy nghĩ của nàng, nói: “Ta là nhũ mẫu của đại nãi nãi, ngươi không cần nghi ngờ ta bị ai sai sử. Tô phủ không có nhận nữ nhi về.” Đứa nhỏ bị đưa ra ngoài sau đó đưa về đều là nhi tử.
Tâm Mộc Lan chùng xuống.
Đại quản sự biết sự tồn tại của nàng, nàng vốn dĩ muốn cầu đại quản sự cho bọn họ một tấm thiếp thỉnh Nguyên thái y. Nàng không hề nghĩ sẽ muốn gặp Chu thị, nàng từng nghe nói nữ nhân sinh đôi ở Tô gia rất khó khăn. Nàng không ngờ đại quản sự trực tiếp thông tri Chu thị, nhưng hiện giờ nói lời này thì có ích gì? Nàng không cần đến cầu đại quản sự chính là ân huệ của Chu thị sao?
Mộc Lan nhìn túi tiền trên tay Chu ma ma, gật đầu nói: “Đại nãi nãi các ngươi yên tâm, về sau ta sẽ không đến nữa.” Dừng một chút rồi nói tiếp: “Như mong muốn của ngươi, sau này chúng ta không còn quan hệ gì với nhau.”
Mắt Chu ma ma tối sầm, có chút không vui nhìn Mộc Lan. Có nhận quan hệ hay không cũng không đến lượt nữ nhi như Tô Mộc Lan quyết định. Chu ma ma nhét túi tiền vào tay Mộc Lan, nói: “Cái này là đại nãi nãi bọn ta thưởng cho ngươi.”
Lý Thạch giận dữ trong lòng, giật lấy túi tiền ném vào ngực Chu ma ma, mắt rét lạnh nói: “Đa tạ đại nãi nãi nhà ngươi, có điều bọn ta không phải hạ nhân nhà ngươi nên không cần bà ấy thưởng.”
Chu ma ma cau mày nhìn về phía Lý Thạch. “Ngươi là ai?” Tỏ vẻ không đồng ý nhìn Mộc Lan. “Tuy Mộc Lan cô nương không lớn lên bên cạnh đại nãi nãi nhưng cũng phải biết chút lễ nghĩa liêm sỉ mới đúng. Thân cận với nam tử như vậy còn ra thể thống gì?”
Mộc Lan nhàn nhạt nhìn bà, nói: “Ngươi là ai?”
“Ngươi!”
Mộc Lan xoay người nói: “Đi thôi.”
Chu ma ma ngăn Mộc Lan lại, một lần nữa nhét túi tiền vào trong tay nàng, nói: “Tiền này ngươi muốn thì lấy, không muốn cũng phải lấy.”
Lý Thạch cười khinh bỉ, đang muốn lên tiếng thì Mộc Lan lại nhận lấy túi tiền, nói với Chu ma ma: “Ta thiếu đại nãi nãi nhà ngươi ba ân tình.”
Nói xong kéo Lý Thạch đi.
Ánh mắt Chu ma ma tức giận, bất lực nhìn thân ảnh Mộc Lan rời đi.
Bà biết nói những lời đó sẽ tổn thương người khác, nhưng trong lòng bà không khỏi oán trách Tô gia và Mộc Lan, đã nói đứa nhỏ song sinh không được bước chân tới cửa Tô phủ. Không lẽ Tô gia muốn cậy vào ân tình này mà nhờ vả đại nãi nãi cả đời?
Nay tình cảnh đại nãi nãi vừa khá lên một chút thì bọn họ lại tìm tới cửa, lần trước cũng giống như thế này!
Cũng may Tô Mộc Lan đã cầm bạc, đại nãi nãi đối với nàng coi như tận tình tận nghĩa. Chu ma ma ép buộc bản thân quên đi y phục và sắc mặt của nàng.
Xoay người hồi phủ, trong lòng không ngừng trấn an bản thân, bà đây là muốn tốt cho đại nãi nãi. Người trong lòng đại gia vốn dĩ là Phương di nương, may mà đại nãi nãi tài giỏi, ba năm sinh hai đứa, vậy nên mới đứng vững ở Tô phủ. Nếu không phải Chu gia xảy ra chuyện mà đúng lúc này đại nãi nãi lại sinh đôi, e rằng Phương thị kia ở Tô phủ không minh bạch thêm mấy năm nữa.
Nhưng từ lúc đại nãi nãi sinh hạ cặp song sinh thì đại gia càng kiêu ngạo, hiện giờ mang theo Phương di nương ở tại Kinh thành không quay về, ngay cả hai vị thiếu gia cũng bị giáo dưỡng không còn thân cận với đại nãi nãi.
Chu ma ma khôi phục biểu tình một chút, biểu lộ vẻ mặt tươi cười đi vào nội viện.
Bà không phát hiện, lúc bà đi ngang qua tiểu hoa viên thì có hai người đang nhìn bóng lưng của bà.
Tô Uyển Ngọc hỏi: “Ngươi có biết Tô ma ma đi gặp ai không?”
Đại nha hoàn Tú Hồng đứng cạnh Tô Uyển Ngọc nói: “Nô tỳ mới hỏi gã sai vặt, nghe nói là Tô gia trang Tô Mộc Lan, nghe đâu nàng muốn gặp đại quản sự nhưng đại quản sự lại trực tiếp đi tìm đại nãi nãi.”
Tô Uyển Ngọc cúi đầu lẩm bẩm chữ: “Tô Mộc Lan?”
Tú Hồng gật đầu.
Tô Uyển Ngọc phân phó nói: “Ta nhớ rõ nương ngươi trước đây hầu hạ trong viện mẫu thân ta, sau này bị phân đến phòng bếp.”
“Đúng vậy.”
“Vậy ngươi hỏi bà ấy một chút, có biết Tô gia trang Tô Mộc Lan kia hay không.”
Tú Hồng khó hiểu. “Đại tiểu thư, sao ngài lại có hứng thú với Tô Mộc Lan như vậy?”
“Ta cũng không biết.” Tô Uyển Ngọc sờ ngực, chỉ là trong lòng rất muốn biết, vừa rồi nơi này cảm thấy thực tức giận, không hiểu sao gần đây nàng luôn cảm nhận được sự tức giận cùng bi thương tuyệt vọng, những cảm xúc này không thể giải thích được.
Hôm nay nghe nói về Tô Mộc Lan, Tô Uyển Ngọc theo bản năng muốn biết nàng ta là ai. Không có lý do gì cả.
━━━━━
(1) Nghênh cao dẫm thấp (迎高踩低):Có nghĩa là nịnh nọt, bám lấy người trên, ức hiếp và áp bức kẻ dưới.
(2) Nương: Trong tiếng Trung Quốc cổ đại thường dùng để chỉ phụ nữ trẻ, chủ yếu là các cô gái sau đó dùng để chỉ các bà mẹ.