Nông Gia Tiểu Địa Chủ

Chương 40: Chương 40




Editor: hiimeira

Mộc Lan bưu hãn được truyền đi, khó tránh khỏi thanh danh không tốt, Lý Thạch sốt ruột muốn giúp nàng cải thiện thanh danh một chút, kết quả trong thôn lại đồn ra một sự kiện.

Vẫn là Lý Viện và Tô Đào trốn trong bụi cỏ nghe được liền học vẹt trở về kể cho mọi người nghe.

“Ta nói Tiểu Lý tướng công như thế nào chịu cưới một Mẫu Dạ Xoa như thế, nguyên lai hai nhà đều dựa vào Mộc Lan nuôi sống.”

“Nghe nói bọn nhỏ chạy trốn đến bây giờ đều dựa vào Mộc Lan đấy, phụ thân Mộc Lan biết săn thú, từ nhỏ dạy nàng luyện kiếm, phụ mẫu nàng đều đã chết, nàng liền che chở đệ đệ muội muội nàng. Tiểu Lý tướng công cùng nàng đính thân từ nhỏ, cho nên nàng cũng phải che chở một nhà bọn họ, bằng không Tiểu Lý tướng công văn nhã như vậy sao có thể sống sót được từ thiên tai.”

“Kỳ thật nói đến Mộc Lan này cũng thật đần độn, nhà mình sinh hoạt không được còn mang theo ba người, nghe nói hiện tại nàng còn muốn cho Tô Văn và Lý Giang cùng đi học, Tô Văn thì không tính, sao còn muốn chu cấp cho Lý Giang kia nữa?”

“Cái này mà ngươi cũng không biết? Sau này Mộc Lan gả vào Lý gia, tiền đồ của Lý Giang thì tiền lời của nàng cũng không nhỏ đâu.”

Cũng có người đưa ra nghi vấn: “Một nhà chúng ta miễn cưỡng cũng chỉ chu cấp được một người đọc sách, một bé gái như nàng lấy đâu ra năng lực lớn như vậy chu cấp cho hai người cùng đọc sách?”

“Ngươi không nhìn thấy nàng mỗi ngày vào núi đều bắt được thú rừng sao, bây giờ nàng còn nhỏ, mỗi ngày có trên trăm văn thu vào, về sau lớn lên không phải có càng nhiều? Trong nhà nàng lại có đất, kiếm tiền chỉ lo chu cấp hai đứa nhỏ đọc sách, đọc ba bốn năm, cũng đủ rồi, đến lúc đó biết chữ, biết tính sổ, lại đi ra ngoài tìm việc, không biết so với nông hộ chúng ta tốt hơn bao nhiêu.”

Lý Viện cùng Tô Đào một trái một phải bắt chước, trí nhớ các nàng tốt, có thể học không sót một chữ, chỉ là các nàng không hiểu ý tứ trong đó nhưng vẫn biết không phải lời gì hay, nên học vẹt trở về nói cho các ca ca tỷ tỷ nghe, xem có muốn đi tìm mấy người kia tính sổ hay không.

Lý Giang cùng Tô Văn không dám nhìn tới sắc mặt Lý Thạch, Mộc Lan không bị ảnh hưởng, nàng châm chước nói: “Chúng ta có nên nghĩ cách làm sáng tỏ mọi chuyện hay không?”

Trên mặt Lý Thạch mang theo tươi cười, ôn nhu nói: “Không cần, như vậy vừa lúc, ban đầu ta còn phát sầu cho thanh danh của ngươi giờ bọn họ suy đoán ngược lại làm ta bớt không ít công sức. Về phần chuyện trong nhà chỉ cần người trong nhà chúng ta biết là được.”

Lý Giang cùng Tô Văn liên tục gật đầu. “Đúng vậy, chúng ta đều biết đại ca (tỷ phu) rất giỏi.”

Mộc Lan cũng gật đầu, cơ hồ đỏ mắt nói: “Ngươi xem, hài tử nhà chúng ta đều là ngươi dạy, ngươi ra ngoài bày sạp, trở về còn phải xử lý những việc này. Hôm nay có phải mệt muốn chết rồi hay không?”

Lý Thạch dở khóc dở cười nhìn mọi người thật cẩn thận, chẳng lẽ trong cảm nhận của mọi người hắn yếu ớt như vậy sao?

*****

Đánh gãy hồi tưởng, Mộc Lan hung dữ dặn dò hai người vài câu, lúc này mới đeo gùi cầm cung tiễn lên núi.

Đã vài ngày nàng chưa lên núi, mà mấy hôm trước mới rơi một trận tuyết, trong núi tuyết dày có chút trơn trượt.

Mộc Lan nhìn vài chỗ, bẫy rập được buộc bằng dây thừng bắt được ba con thỏ, Mộc Lan cao hứng tiến lên sờ thử, vẫn còn độ ấm, nhìn kỹ, nguyên lai con thỏ ngoan cường sống sót, chỉ là không biết do lạnh hay là đói nên không nhúc nhích.

Mộc Lan buộc thành một chuỗi đặt trong gùi. Lại xem tiếp một cái bẫy khác, mới phát hiện một cái hố trong đó bị phá hư, Mộc Lan cao hứng tiến lên, phát hiện bên trong là một con nhím.

Nhím ăn không ngon nhưng có thể làm thuốc, con nhím này tính ra không tệ, tuy rằng không quá béo nhưng cũng không nhỏ.

Mộc Lan chưa từng bắt qua nhím, năm đó Tô Đại Tráng cũng không dạy nàng bắt như thế nào, thật sự do nhím quá hiếm gặp, bình thường vào núi đặt bẫy săn thú rất ít khi bắt được nhím.

Mộc Lan nghĩ nghĩ, dùng gậy thọc nó vài cái, phát hiện còn sống, liền tìm một ít cây mây đan nhanh một cái rổ đậy lên sau đó dùng gậy thọc nhím vào trong rổ, rồi nhanh chóng dùng cây mây buộc miệng rổ lại, như vậy nhím đã bị nhốt ở bên trong.

Lúc này Mộc Lan mới treo rổ ở bên hông, cẩn thận đi về phía trước.

Trong núi tuyết tan chậm, cho nên nàng đi lại có chút khó khăn.

Đi về trước khoảng một khắc thì có một con sông, con sông này so với con sông trong thôn còn lớn hơn, cuối sông nằm ở phía sau núi chia thành nhánh sông nhỏ, tạo thành một cái hồ nước ở chân núi, con sông trong thôn bắt nguồn từ hồ nước này, nghe nói thời điểm nạn hạn hán xảy ra, sở dĩ thôn Minh Phượng có thể tránh được thiên tai bởi vì cái hồ nước này.

Người trong thôn không dám đi vào trong rừng, nhưng vẫn đến hồ lấy nước, theo Hà Tiền thị nói, lúc ấy bọn họ đi múc nước, nghe được trong núi rừng các con thú gầm rú thì trong lòng đều run sợ, sợ những con thú đó sẽ xuống núi.

Trước kia Mộc Lan cũng rất ít khi đến con sông này, chung quy có không ít động vật sẽ tới đây uống nước, nhưng nửa tháng nữa là đến Tết, Mộc Lan muốn mua chút đồ dùng Tết cho nhà mình, đầu xuân mỗi đứa nhỏ còn phải làm hai bộ y phục, những thứ này đều cần tiền.

Mà Lý Thạch và Mộc Lan sáng sớm đã bàn bạc, tiền Mộc Lan làm y phục chỉ cấp cho việc Lý Giang và Tô Văn đọc sách, chi tiêu ngày thường thì dùng tiền kiếm được từ việc Lý Thạch bày sạp và Mộc Lan đặt bẫy thú.

Mộc Lan cẩn thận xem xét dấu vết trên mặt đất, cảm tạ tuyết rơi làm nàng có thể dễ dàng phân biệt dấu vết trên mặt đất.

Tô Đại Tráng đã từng cầm tay dạy nàng làm sao phân biệt dấu chân động vật lưu lại trên mặt đất và phân của chúng nó, từ điều này có thể đoán được tần suất và thời gian chúng nó xuất hiện, thậm chí có thể đoán được trọng lượng chúng nó.

Tuy rằng nàng chỉ học được năm sáu phần nhưng cũng đã đủ dùng.

Mộc Lan nhìn dấu chân trên mặt đất, trong mắt hiện lên vui sướng, đây là dấu vết của hươu! Nàng đã từng nghe Triệu thợ săn nhắc qua, trong núi có rất nhiều hươu, mùa thu mỗi năm bọn công tử gia đình giàu có ở phủ thành sẽ vào núi săn hươu, hóa ra chuyện này là thật, từ dấu vết này có thể thấy được đây là một đàn hươu.

Chỉ tiếc là sức bật của hươu không tệ lắm, nếu là đào bẫy rập, chỉ sợ không cản được nó, Mộc Lan cẩn thận hồi tưởng lại những cái bẫy rập mà Tô Đại Tráng từng dạy nàng.

Mộc Lan vừa đi vừa nghĩ, rất nhanh rời khỏi khu vực kia, đột nhiên trong mắt hiện lên dấu chân thú, Mộc Lan ngồi xổm xuống nhìn kỹ, đây là dấu vết của lợn rừng.

Mộc Lan cân nhắc một chút, phát hiện đã cách dấu vết đàn hươu rất xa, nhíu mày rồi đi vài bước. Bẫy hươu cần mất một thời gian, nhưng bẫy lợn rừng lại có sẵn.

Mộc Lan cẩn thận nhìn một chút, chọn ba chỗ tốt nhất làm bẫy rập, bẫy lần này có chút lớn, nhưng một mình nàng vẫn có thể làm được.

Mộc Lan định đoạt sau đó liền đi ra ngoài.

Thời điểm đến bên ngoài, đột nhiên trong rừng lại vang lên tiếng 'phành phạch' của mấy con gà rừng, trong lòng Mộc Lan vui vẻ, lập tức cài tên vọt tới, đáng tiếc, mặc dù nàng học bắn cung từ Triệu thợ săn đã hơn một tháng, nhưng độ chính xác vẫn kém một chút, bắn lướt qua cánh gà rừng rồi cắm trên nền tuyết. Nhưng mà gà rừng cũng bị sợ tới mức té ngã trên mặt tuyết.

Mộc Lan không kịp tiếc hận, vội vàng chạy đến bắt gà rừng lại, thành thạo trói cánh gà rừng ném vào gùi, lần theo hướng gà rừng bay đến mà chạy đến đó.

Bình thường gà rừng đều có ổ, chỉ cần tìm được thì có thể dễ dàng bắt chúng.

Mộc Lan thật cẩn thận trốn sau cây xem, canh thời cơ lúc gà rừng bay vào trong lùm cây không thấy đi ra.

Mộc Lan đắc ý, buông gùi và con nhím bên hông, cầm dây thừng cẩn thận ném vào nhánh cây, nhắm chuẩn vào cây tùng, lập tức túm chặt dây thừng kéo căng xuống, trên nhánh cây tích tụ lớp tuyết thật dày lập tức trút xuống lùm cây kia, gà rừng ở bên trong giật mình, vỗ cánh 'phành phạch' bay lên, đụng phải nhánh cây đang rũ xuống, lập tức bị đập vào mặt rồi rớt xuống đất, ngã trên lùm cây phủ đầy tuyết.

Mộc Lan vội vàng đem dây thừng quấn hai vòng vào một cái cây khác, tay nhanh chóng thắt cái nút cố định nhánh cây, toàn bộ quá trình không vượt quá mười giây, lúc này mới chạy đến nhanh tay lẹ mắt bắt lấy một con gà rừng, nhanh chóng dùng một dây thừng khác trói chặt cánh.

Cuối cùng vẫn có một con bay đi, cho dù như vậy, Mộc Lan cũng đã thu hoạch được ba con gà rừng, hơn nữa lúc đầu còn bắt được một con tổng cộng có bốn con, tiếp đó còn có mười mấy quả trứng gà.

Mộc Lan có chút kỳ quái nhìn trứng gà, cẩn thận quan sát mấy con gà rừng, mới phát hiện chúng nó đều là con mái, nhớ tới con gà vừa rồi 'phành phạch' bay đi là con trống, Mộc Lan cảm thấy có chút không thích hợp.

Bình thường gà mái đẻ trứng rất có ý thức lãnh thổ, cho dù là gà trống thì cũng rất khó để tiếp cận, chứ đừng nói đến bốn con đều là gà mái. Phía dưới còn có trứng gà, sao có khả năng gà mái cho phép gà mái khác tiếp cận ổ của mình?

Tuy Mộc Lan không hiểu, nhưng không có nghĩa nàng sẽ không suy nghĩ đến.

Nàng cẩn thận thu trứng gà vào gùi, lúc này mới tìm kiếm lùm cây ở xung quanh, quả nhiên nàng tìm được ba ổ trứng gà nữa, trong đó hai ổ đều có mười mấy quả, ổ còn lại chỉ có năm quả.

Mộc Lan cẩn thận thu thập, lúc này mới vui vẻ về nhà.

Lúc này mặt trời đã nghiêng về Tây, Mộc Lan nhìn thoáng qua rồi vội vàng trở về, vừa vặn gặp Hà Tiền thị đi đổ rác, thấy hai tay Mộc Lan cầm gà rừng, thắt lưng treo đồ, sau lưng còn đeo một cái gùi, xem ra cũng chứa đồ, nhất thời ánh mắt đều đỏ, lời nói cũng toát ra toan khí đến Hà Tiền thị cũng không nhận ra. “Ai u, Mộc Lan lại bắt được nhiều thứ như vậy?” Nói xong muốn tiến lên lục lọi gùi của Mộc Lan.

Mộc Lan nhếch miệng cười, né tránh tay Hà Tiền thị, giơ gà rừng trong tay lên, không một chút khiêm tốn nói: “Đúng vậy, mấy con gà rừng này là bắt được, trong gùi là thỏ vừa mới chết, tam thẩm tốt hơn là đừng nhìn, ta sợ buổi tối thẩm ngủ không được.”

Hà Tiền thị do dự một chút, nông hộ bọn họ đương nhiên không sợ máu, chung quy phụ nhân các bà cũng thường giết gà, nhưng nhớ tới lần trước bà xốc gùi Mộc Lan lên thấy con thỏ bị bắn chết máu chảy đầm đìa, chút hứng thú lập tức mất hết, nhìn chút thì có thế nào? Cùng lắm lại buồn nôn một phen.

Mắt nhìn đến gà rừng còn sống, mắt Hà Tiền thị vừa động, sáp lại gần hỏi: “Mộc Lan này, ngươi làm sao bắt được mấy con gà rừng này? Sao có thể bắt sống, cũng không thấy có mũi tên bắn.”

Mộc Lan há miệng lộ hàm răng trắng, cộc lốc nói: “Mấy thứ này đều do phụ thân ta dạy ta, kỳ thật cũng không khó, mấu chốt là tìm được ổ gà rừng, sau đó là tay mắt lanh lẹ, ta cũng luyện thật lâu mới được.” Nói xong kể lại quá trình bản thân bắt gà rừng, sinh động như thật.

Hà Tiền thị há to miệng. “Chỉ như vậy là bắt được?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.