Editor: hiimeira
Lý Thạch lạnh lùng ngoảnh đầu nhìn Hà Tam lang, Hà Tam lang bắt gặp ánh mắt Lý Thạch, rùng mình một cái. Ý thức được bản thân lại bị một đứa nhỏ dọa sợ, bèn thẹn quá hóa giận, nhưng vẫn là không dám tiếp tục nhìn Mộc Lan.
Trong lòng cảm thấy hai nhà Lý Tô thực quỷ quái mà, tuổi còn nhỏ sao lại có ánh mắt lãnh đạm máu lạnh như vậy? Xem ra những lời bán tán trong thôn là thật, trên tay mấy đứa nhỏ này khẳng định dính mạng người.
Chỉ đáng tiếc, trên đường chạy nạn, căn bản không thể định tội.
Lý Thạch cùng Mộc Lan nhìn Hà Đại lang đang ngủ mê, để lại con thỏ rồi rời đi, nhà nàng cũng rất khó khăn, chỉ có thể của ít lòng nhiều.
Hà Đại lang sau khi tỉnh lại liền phát điên, chân gã chẳng qua bị gãy xương, còn chữa khỏi được, nhưng tay gã bị sói cắn đứt, cánh tay bị cắn đứt cũng không biết vứt ở nơi nào, về sau nhất định là tàn phế.
Hà Đại lang hận không thể ngay lập tức xông vào Tô gia giết chết Mộc Lan, nội tâm gã kiên quyết cho rằng, Tô Mộc Lan đã phát hiện ra bọn hắn, cố ý dẫn bọn hắn vào rừng sâu sau đó hãm hại bọn hắn.
Tình cảnh Hà gia vốn dĩ không tốt giờ càng kém.
Hà Đại lang tàn phế, Hà Nhị lang không muốn nuôi cả nhà đại ca, hơn nữa Hà Đại lang bốc thuốc xem bệnh này kia đều tốn không ít tiền, vậy nên, tối hôm đó hắn đề nghị phân gia.
Sắc mặt Hà Vương thị tái nhợt, lúc Hà Nhị lang mở lời chính bà là người đầu tiên phản đối. Tuy bà cũng không muốn gánh vác cả nhà lão đại, nhưng cha chồng vẫn còn sống, sao có thể đề nghị phân gia? Chuyện này là đại bất hiếu, bước ra đường người ta sẽ dị nghị sau lưng bà.
Hà Nhị lang có thể không cần thanh danh nhưng bà cần, con bà cần.
Hà Nhị lang hừ lạnh một tiếng. “Nếu ngươi không đồng ý thì lập tức mang bọn nhỏ đến đại phòng ở đi.”
Hà Vương thị tức giận. “Ngươi nói lời này là có ý gì? Ngươi còn biết xấu hổ hay không? Sau này có còn muốn mai mối cho bọn nhỏ không hả?”
“Có gì ghê gớm đâu, đến lúc đó lại lấy hai túi hạt kê(1) là có cả đống người gấp gáp đến làm tức phụ nhi tử ta.”
Sắc mặt Hà Vương thị cùng Hà Trần thị đều trắng nhợt, các bà đều được người Hà gia dùng hai túi hạt kê đổi lấy tức phụ, chính vì thế mới không có địa vị như vậy.
Hà Tiền thị thương hại nhìn các bà, cùng trượng phu co ro một chỗ không nói lời nào. Bọn họ mong được phân gia, lúc này muốn phân, cũng không phải do bọn họ không đúng.
Hà Trần thị hung tợn nhìn Hà Nhị lang cùng Hà Tam lang.
Hà lão gia ngồi trên giường đất hút thuốc, lưng bỗng chốc khòm đi không ít, hút hai hơi thuốc lá sợi nói: “Hôm nay là 30 Tết, có chuyện gì chờ qua mồng 5 rồi nói sau.”
Nói cách khác cụ đã đồng ý phân gia.
Hà Nhị lang tuy chưa vừa lòng nhưng cũng không nhắc đến nữa, hắn cũng biết nên có chừng mực.
Ở Đông phòng Hà Đại lang lẳng lặng nghe, khóe miệng mỉm cười có chút quỷ dị, đầu hướng về phía nhà Mộc Lan, trong mắt lóe lên tia âm ngoan!
Lão nhị bất nhân, đương nhiên đáng hận, nhưng theo gã, tạo thành kết cục này đều do Tô Mộc Lan.
Lúc này, Mộc Lan đang cùng Lý Thạch mang theo đệ đệ, muội muội thắp hương cho bài vị gia gia, nãi nãi và phụ mẫu.
Mặc dù bọn họ không thể dời hài cốt về ngay được, nhưng vẫn lập bài vị ở trong nhà để mọi người thờ cúng, trong đó còn có bài vị của Lại Đại.
Mộc Lan thở dài: “Không biết Lại Ngũ thúc thế nào rồi?”
“Nếu lúc đó thúc ấy vẫn an toàn thì về sau không cần lo lắng.” Mấy đứa nhỏ như bọn họ đều có thể sống sót sau tai họa, nói chi là Lại Ngũ thân thể cường tráng.
Mộc Lan gật đầu, ngoảnh đầu nói với bốn đứa nhỏ: “Đêm nay chúng ta đón giao thừa, đến giường đất ở Đông phòng, chúng ta đốt lửa, không sợ lạnh.”
Tiền Đường ở Giang Nam, nơi đây không thịnh hành giường đất.
Nhưng có gia đình sợ lạnh, mà lại không có đủ chăn bông hay đồ giữ ấm thì sẽ cố ý xây giường đất.
Lúc trước Lý Thạch sợ không đủ bạc, cho nên chỉ kêu người xây một cái giường đất ở Đông phòng, chính là sáu người ngủ vẫn được.
Hôm nay quá lạnh, hai người đều lo lắng lúc đón giao thừa bị nhiễm lạnh, cho nên sáng sớm đã dọn dẹp giường đất sạch sẽ, đốt lửa, bây giờ giường đất đã ấm lên, phía trên trải chăn mỏng, mọi người đắp chăn ngồi trên giường, ở giữa kê một cái bàn, trên đó đặt trái cây bánh kẹo, vừa ăn vừa trò chuyện.
Đối với hai nhà Lý Tô mà nói, năm sau không có gì lớn hơn chuyện Lý Giang và Tô Văn đi học, cho nên vừa lên giường Lý Thạch liền khảo công khóa hai đứa nhỏ, hài lòng sau đó kêu bọn nhỏ đứng giữa đọc thơ cho mọi người nghe.
Viện Viện cùng Đào Tử thì hát hai ca khúc mà các nàng vừa mới học cùng mấy bạn nhỏ trong thôn.
Lý Thạch kể cho mọi người nghe một câu chuyện khích lệ, Mộc Lan vốn dĩ muốn kể một câu chuyện ma, lại sợ dọa mọi người, nên đổi thành kể mấy câu chuyện cười.
Chờ đến khi phủ thành vang lên tiếng gõ chuông, Mộc Lan biết, năm mới tới rồi!
Lý Giang cùng Tô Văn tràn đầy sức sống, nhảy xuống giường, Mộc Lan vội kéo bọn nhỏ. “Mau khoác thêm một kiện y phục.” Nàng cùng Lý Thạch mỗi người lấy chăn bông ôm muội muội ra cửa.
Lý Giang cùng Tô Văn đi lấy pháo chuẩn bị trước đó, chờ bốn người xuất hiện tại cổng lớn, mỗi đứa liền đốt một phong pháo.
Lý gia cùng Tô gia ở nơi này không có thân thích, Lý Thạch chỉ chuẩn bị một ít lễ vật đưa đến nhà thôn trưởng cùng với nhà Vương Trụ.
Lúc đến nhà Vương Trụ, thuận tiện nói ra ý định hắn muốn mua thêm đất.
Vương Trụ không ngờ tới Lý Thạch nhanh như vậy lại muốn mua đất, chẳng qua ông cũng không hỏi nhiều, chỉ gật đầu đồng ý.
Đầu xuân, Lý Thạch được Vương Trụ giới thiệu lại mua thêm sáu mẫu đất, ghi rõ dưới danh nghĩa của mình và Tô Văn, lại thông qua thôn trưởng tìm người thuê đất.
Gà mái rừng vẫn luôn ấp trứng cũng nở ra rồi, tổng cộng có 30 gà con còn sống, mà con thỏ nhỏ nhà nàng nuôi cũng sinh thỏ con rồi, có thể nói, trong nhà bây giờ là một mảnh vui vẻ phồn vinh.
Nhưng bất kể là thỏ hay là gà thì đều cần cho ăn, chỉ dựa vào việc ra ngoài cắt cỏ cùng rau dại là không đủ.
Mộc Lan đi mua hạt giống rau về, trồng rau trên mảnh đất tư nhân được rào xung quanh bằng cây gai.
Trước kia chừa lại bảy tám mẫu đất tư nhân, Mộc Lan đương nhiên không thể đem toàn bộ đất đều đi trồng rau, nàng cũng không có bản lĩnh đó, liền vạch ra từng khu vực, mấy mảnh đất nằm gần con sông bên kia đều trồng rau, còn mấy mảnh đất nằm sát đường cái bên này thì chia làm hai khu, một khu nuôi thỏ, khu còn lại nuôi gà con.
Nhưng cây gai chỉ mới nảy mầm, không thể ngăn cách bầy thỏ cùng đám gà con, cho nên phải dùng đồ rào hai khu lại.
Thỏ coi như xong, nhưng gà con thì phải thường xuyên chú ý, bởi vì thời đại này không chỉ có chồn, còn có thợ săn trên không ━━ diều hâu!
Chỉ cần thấy diều hâu bay ngang, nhất định phải canh giữ phía trước bầy gà con, như thế vẫn chưa đủ, còn phải gõ chiêng dọa bầy gà con chạy đi, vì chuyện này mà Lý Thạch bị Viện Viện cùng Đào Tử dây dưa, phải đi mua một cái chiêng trở về.
Viện Viện cùng Đào Tử chủ động nhận nhiệm vụ nuôi gà con, mỗi ngày ngoại trừ đi chơi, chính là thỉnh thoảng ngẩng đầu nhìn bầu trời, hơn nữa không được rời nhà quá xa.
Song cái thứ hai rất dễ dàng giải quyết.
Đất trống trong thôn mặc dù lớn, nhưng không lớn bằng đất tư nhân nhà Mộc Lan, cho nên mọi người rất thích ở trên đất tư nhân nhà Mộc Lan chơi sâu bọ cùng đủ loại trò chơi.
Mộc Lan cũng không còn vào sâu trong rừng đào bẫy, chỉ ở bìa rừng đặt mấy cái bẫy nhỏ, phần lớn thời gian đều là làm y phục.
Lý Giang cùng Tô Văn ngoại trừ đi học, còn phải đảm nhận cắt cỏ, rau dại và côn trùng cho thỏ cùng gà con.
Còn Lý Thạch tiếp tục khai hoang đất tư nhân, tranh thủ trồng nhiều chút rau, chờ gà lớn hơn một chút, chỉ cần đem rau băm nát trộn cùng với trấu là cho gà ăn được rồi, hoặc là trực tiếp lùa gà vào vườn rau để chúng nó tự kiếm ăn.
30 gà con đều là giống gà rừng, sức sống ngoan cường, cho đến bây giờ vẫn chưa có con nào phát bệnh hay chết, cho dù vậy cũng không dám lơ là.
Vì để trông giống trại gà, Mộc Lan còn cố ý đi mua thêm 20 gà con về gộp thành 50 con.
Viện Viện cùng Đào Tử cầm gậy lùa gà con cùng hai con gà mái vào chuồng, đem rau dại do hai ca ca cắt mang về băm nát, đặt vào trong cho chúng nó ăn.
Nhi tử Hà Đại lang Hà Toàn hay lấy cái bình để đựng giun đất mang tới cho các nàng. “Cái này là ta đào!”
Viện Viện ló đầu nhìn thoáng qua, vẫy tay ra hiệu cho Đào Tử.
Đào Tử chạy tới, mở cửa nhỏ, trực tiếp vào Đông phòng tại nhị tiến cầm một cái khay ra, lấy một nắm quả dại cho cậu. “Nếu còn có thì lại mang tới cho bọn ta, hôm qua tỷ tỷ ta hái rất nhiều quả dại đấy.”
Hà Toàn chảy nước miếng, nhét quả dại vào trong túi, cao hứng đáp lại, lập tức chạy đi tìm muội muội, quả dại này ăn rất ngon, cậu muốn đem đi cho muội muội mình ăn.
Mùa xuân, ngoại trừ cỏ xuân cùng rau dại phong phú, còn có quả dại trong rừng chín mọng, Mộc Lan ban đầu chỉ là hái mấy quả cho mấy đứa nhỏ ăn thử, không nghĩ tới mọi người lại thích ăn, hai bé gái nhỏ còn lấy ra ngoài khoe.
Mấy bạn nhỏ thấy vậy khó tránh khỏi muốn vào rừng tìm quả dại, chỉ là quả dại gần đây rất nhanh đã bị hái hết rồi, bên trong còn một ít nhưng không ai dám vào, đúng lúc Mộc Lan muốn đào thêm một ít giun đất về thả vào vườn rau để xới đất, thấy vậy nghĩ cách lấy giun đất đổi quả dại.
Đào giun đất, đứa nhỏ hơn hai tuổi đều nghịch qua, tuy mùa xuân mưa nhiều nhưng theo bọn họ thấy việc này cũng không gây trở ngại gì.
Mấy người lớn cũng vui vẻ xem bọn nhỏ bận rộn.
Bọn họ cũng không biết Mộc Lan cần nhiều giun đất như thế để làm gì, chỉ nghĩ là con nít chơi đùa.
Mộc Lan đem giun đất chặt thành hai khúc, còn sống thì thả vào vườn rau để xới đất, về sau lại cho gà ăn, chết thì trực tiếp ném cho gà ăn.
*****
Mộc Lan dùng giấy dầu gói ba bộ y phục mới làm xong, bỏ vào gùi, mang đi phủ thành.
Hà Trần thị thấy Mộc Lan lại đi phủ thành, khó tránh khỏi tò mò. “Mộc Lan à, ngươi lại đi phủ thành sao?”
Mộc Lan cười nói: “Ta đi mua chút kim chỉ, Hà tam thẩm có muốn ta mua giúp thứ gì không?”
Nơi này cách phủ thành không xa, nhưng ngày thường nếu không có việc gì thì phụ nhân cùng nữ hài tử rất ít khi đi phủ thành, cho nên lúc cần gì đó đều thích nhờ người khác mua hộ.
“Không cần.” Hà Trần thị tò mò hỏi: “Sao không kêu tiểu Lý tướng công mua giúp ngươi đi?” Lý Thạch chính là mỗi ngày đều đi phủ thành bày sạp mà.
Mộc Lan nhăn mũi nói: “Hắn làm sao biết mua kim chỉ chứ? Lần trước ta kêu hắn mua 12 tuyến tơ mỏng làm hà bao, kết quả hắn bị người ta dụ dỗ mua 12 tuyến tơ tằm, còn mua một lần 10 hộp, ta tức giận không thôi, chạy tới phường thêu muốn trả hàng, nhưng bọn họ nói đồ đã bán đi không thể đổi, khi không tốn nửa đồng bạc, ta nào còn dám kêu hắn mua nữa. Ta tình nguyện chịu mệt chạy hai vòng còn hơn.”
Hà Trần thị cũng đau lòng chép miệng. “Nửa đồng bạc à? Cũng đủ chi tiêu mấy tháng.”
“Còn không phải sao.”
Hà Trần thị liền đè thấp giọng hỏi: “Vậy 12 tuyến tơ tằm kia thì sao? Ngươi dùng rồi?”
Mộc Lan lập tức lấy ánh mắt nhìn kẻ ngốc mà nhìn bà. “Hà tam thẩm thật thích nói đùa, thẩm coi ta là người có thể dùng 12 tuyến tơ tằm sao? Kia là đồ quý giá, giữ lại cũng vô dụng, thừa dịp sau Tết ta kêu Lý Thạch bày biện kế bên, để hắn vừa viết thư cho người ta, vừa đem bán đi, kể cả như vậy cũng lỗ hơn 100 văn tiền đấy.”
Hà Trần thị há to miệng, cười mỉa nói: “Sao lại bán đi rồi? Giữ lại cũng tốt mà, có khi cần dùng đến.”
━━━━━
(1) Kê (hạt kê): Loại hạt này cũng giống như những loại hạt làm lương thực khác. Người ta sử dụng kê với nhiều mục đích khác nhau cho cả người và động vật.