Nông Gia Tiểu Địa Chủ

Chương 59: Chương 59




Editor: hiimeira

Tham gia thi Huyện và phi Phủ cần phải có giấy cam đoan của một vị tú tài và bốn vị lão nhân trong thôn, còn tham gia thi Viện phải có giấy cam đoan của hai vị tú tài và sáu vị lão nhân trong thôn, phương sách này nhằm bảo đảm nhân phẩm thí sinh dự thi không có vấn đề (nhưng Mộc Lan lại cảm thấy cách này chỉ hữu dụng đối với người không có tiền vừa không có nhân phẩm, đối với người không có nhân phẩm nhưng lại có tiền thì chả có tác dụng gì).

Thôn Minh Phượng có hai tú tài, một người là Trần tiên sinh dạy ở thư viện trong thôn, một người là tứ nhi tử của thôn trưởng Lưu Tư Thành, ba năm trước khảo trúng tú tài, hiện giờ đang đọc sách ở thư viện trong phủ thành.

Lý Thạch mang theo hai đệ đệ mua chút rượu thịt chia ra đưa cho mỗi nhà, cuối cùng lấy được ba tờ giấy cam đoan.

Sau đó ba huynh đệ an tâm ở nhà đọc sách, nhưng vẫn phải phụ trách thức ăn cho đàn gà và thỏ cùng với việc nhà.

Mộc Lan không cho rằng thi cử thì chỉ được đọc sách không cần phải làm gì cả, nhớ năm đó thi đại học nàng cũng về làm việc nhà đó thôi?

Mộc Lan gọi đó là “Làm việc kết hợp với nghỉ ngơi”, mà truyền thống này sau này được Lý Giang cùng Tô Văn truyền thụ lại cho thế hệ sau, cho dù là tham gia khoa cử, cũng không có chuyện đem bản thân nhốt trong phòng không ra, mà phải làm ít việc nhà như thường.

Trái lại Lý Thạch không cần ứng phó khách hàng, có thể toàn tâm toàn ý đọc sách.

Tới tháng 2, mưa xuân lất phất, đích thân Lý Thạch cùng Mộc Lan đưa Lý Giang cùng Tô Văn đi thi.

Lý Giang cùng Tô Văn bước ra khỏi trường thi, hít sâu một hơi, thấy một số người bước đi không vững, số khác thì sinh khí dồi dào, hai người nhìn nhau cười, cảm thấy cái Mộc Lan gọi là “Làm việc kết hợp với nghỉ ngơi” rất hay, chí ít bọn cậu hiện giờ không phải chật vật đi một bước thở ba cái.

“Ngươi thi thế nào?” Tô Văn hỏi.

Lý Giang rụt rè nói: “Nắm chắc khoảng tám phần.”

Tô Văn bĩu môi, người này giống tỷ phu đều dối trá như nhau, hắn nói nắm chắc tám phần thì đó chính là chín phần sẽ thi đậu.

“Vậy còn ngươi? Ngươi thấy thế nào?” Lý Giang hỏi.

Tô Văn khẽ nhếch cằm. “Cũng nắm chắc tám phần nhé.”

Lý Giang gật đầu, thầm nghĩ trong lòng: Người này đôi khi thiết thực quá mức, nếu hắn nói nắm chắc tám phần, đó chính là bảy phần chín sẽ thi đậu.

Trong lòng hai người đều yên tâm, xem ra khả năng bọn cậu thi đậu không thấp.

Hai người ra ngoài, nhìn thấy Lý Thạch đứng một bên chờ bọn hắn, Tô Văn thấp giọng hỏi: “Nếu đậu kỳ thi Phủ, ngươi có tham gia thi Viện không?”

“Đương nhiên có, cho dù không đậu, luyện tay một chút cũng tốt mà.”

Đôi mắt Tô Văn sáng lấp lánh. “Ngươi nói nếu chúng ta cùng tỷ phu đều thi đậu, vậy chẳng phải là chúng ta còn thông minh hơn tỷ phu sao?”

Khóe miệng Lý Giang giật giật, đánh vỡ mộng tưởng của hắn. “Đại ca còn phải kiếm tiền nuôi gia đình, hơn nửa ngày phải đi bày sạp, trong khi đó chúng ta được đọc sách.”

Tô Văn cãi chày cãi cối nói: “Tỷ phu 10 tuổi thi đậu đồng sinh, chúng ta năm nay cũng 10 tuổi, không đúng, ta năm nay 9 tuổi, ngươi mới 10 tuổi.”

Lý Giang liếc nhìn hắn. “Năm đó hạn hán, lúc nhà bọn ta nghèo rớt mồng tơi, đại ca tự mình lấy ra hơn 8 lượng bạc.”

Tô Văn nhất thời không hiểu.

Lý Giang lấy ánh mắt nhìn kẻ ngốc mà nhìn hắn. “Đại ca từ năm 7 tuổi đã chép sách cho hiệu sách, trừ bỏ bạc đại ca đã dùng, còn dư lại hơn tám lượng bạc.”

Tô Văn bị đả kích nặng nề.

Lý Giang lúc này mới cong khóe miệng rời đi, đại ca cậu nổi danh thần đồng khắp làng trên xóm dưới, có thể tùy tiện so với đại ca sao?

Lý Thạch đón bọn cậu về, hỏi đại khái vài câu, thấy tinh thần bọn cậu còn tốt, trở về thư phòng đem giấy trắng chuẩn bị sẵn đưa cho bọn hắn. “Đem đề thi cùng lời giải của các ngươi chép lại đi.”

Lý Giang cùng Tô Văn cúi đầu nhận giấy, thành thành thật thật chịu đau khổ thêm lần nữa.

Đang định đi hầm canh bồi bổ hai tiểu tử, Mộc Lan cũng phải dừng bước chân, trong lòng vô cùng thương cảm hai đứa nhỏ, nhớ năm đó nàng thi, buổi sáng thi Ngữ văn, chiều thi Toán.

Hôm sau chú thím hỏi nàng đề thi môn Ngữ văn là gì, nàng mất nửa ngày để nhớ lại, một tuần sau hỏi lại, thực xin lỗi, đến thể loại cũng không nhớ được.

Bọn nhỏ rốt cuộc làm thế nào nhớ được đáp án của mình chứ?

Lý Thạch liếc Mộc Lan một cái, trong mắt xẹt qua ý cười.

Tháng 3 có kết quả, Lý Giang cùng Tô Văn đều đậu, thứ hạng Lý Giang tương đối cao, là hạng năm, còn Tô Văn xếp thứ chín.

Không cần cảm thấy thứ hạng cao, bởi vì chỉ có 50 người tham gia kỳ thi Phủ! Mười người đứng đầu là Giáp đẳng.

Năm đó Lý Thạch đứng đầu trong kỳ thi Huyện, cho nên mới được xưng là đồng sinh, thời điểm thi Phủ vì vô cùng mệt mỏi ở kỳ thi trước, cho nên hắn được hạng hai, tới lúc thi Viện, bởi vì nhiễm phong hàn, cộng thêm việc không đủ trải nghiệm thực tế, vì vậy không đậu.

Lúc này đây, ba huynh đệ quyết định cùng thi Viện.

Lý Thạch chỉ chi tiền mua đề thi cùng lời giải của người đứng đầu bảng trong ba năm gần đây, cho dù vậy cũng tốn hơn 10 lượng bạc.

Nếu không sao lại nói đọc sách tốn tiền chứ?

Thời đại này không giống như kiếp trước của Mộc Lan sau khi thi xong sẽ công khai đề thi cùng lời giải, mà ở đây sẽ bán bài thi giống như bán sách, chỉ có ai cố ý giữ lại bài thi mới biết đề.

Mà hiệu sách chính là lợi dụng thông tin bất cân xứng, thu thập đề thi mỗi năm cùng lời giải, để năm sau khi thí sinh muốn đi thi thì bán giá cao cho bọn họ.

Những người không có quan hệ không thể thu thập bài thi, vì để hiểu rõ bài thi, sẽ tìm mọi cách mua một hai cuốn.

Kỳ thật điều Mộc Lan muốn nói tới, đây đều là “văn nhân tương khinh”(1) sinh ra tật xấu, ngược lại để hiệu sách được lợi.

Mỗi năm có nhiều người tham gia thi cử như vậy, nếu bọn họ đều giống như Lý Giang và Tô Văn chép lại đề thi và lời giải của mình (mấu chốt là bọn họ có khả năng này hay không), sau đó lấy ra cùng hưởng, hiệu sách còn có thể kiếm lời được sao?

Dĩ nhiên, Mộc Lan cũng chưa đần độn đến mức đi khiêu chiến với hiệu sách có bối cảnh thâm sâu, nàng chỉ là ngẫm trong đầu, hơn nữa, thói xấu “văn nhân tương khinh” đã có từ lâu, kể cả thời hiện đại cũng còn sót lại một ít, nàng cũng không định bỏ thời gian để thay đổi điều này.

Năm đó Lý Thạch tham gia kỳ thi Viện còn có Lý phụ nhọc lòng, những bài thi này kia rất dễ dàng đến tay, cũng không cần bỏ tiền mua.

Lý phụ là tú tài, quen biết không ít tú tài và người sắp trở thành tú tài, vậy nên có thể từ chỗ bọn họ lấy đề thi cùng lời giải.

Mà Lý phụ đã từng thi Hương, những người chuẩn bị thi cũng có thể từ tay Lý phụ lấy được tin tức kỳ thi Hương, đây chính là trao đổi lợi ích.

Nhưng hiện giờ Lý Thạch không còn phụ thân nhọc lòng vì hắn nữa rồi, đành phải bỏ tiền mua, dự tính khoản chi này sau này tốn không ít, chung quy, còn có hai tiểu tử ở phía sau.

Tới tháng 4, ba huynh đệ cùng nhau bước vào trường thi.

Ra khỏi trường thi, Lý Thạch hơi cong khóe miệng, tâm tình không tệ, không nhìn ra Lý Giang xụ mặt, còn Tô Văn vẫn tràn trề sinh lực, cao hứng nói với Lý Giang: “Ta cảm thấy sang năm thi lại có thể nắm chắc tám phần thi đậu, năm tới thi nữa ta nắm chắc chín phần chín.”

Lý Giang giật giật khóe miệng. “Thật hiếm có, ngươi vậy mà không nói mười phần.”

Tô Văn làm như không nghe thấy hắn trêu chọc, ngoảnh đầu hỏi Lý Thạch. “Tỷ phu, ngươi thấy thế nào?”

Lý Thạch vỗ đầu cậu một cái. “Nhanh về đi, sao nói nhiều như vậy?”

Tô Văn le lưỡi, phía sau có hai người đang đi, một người đụng trúng Tô Văn.

Tô Văn không vui, thấy người nọ không quay lại mà đi về phía trước, định gọi hắn ta, thì thấy hắn ta đột nhiên khóc lóc ôm lấy một nông phu y phục chắp đầy mảnh vá phía trước. “Đại ca, hình như ta viết sai rồi, bây giờ phải làm sao đây?”

Nông phu kia nghe xong mặt đầy sầu khổ, nhưng vẫn vực dậy tinh thần cổ vũ đệ đệ. “Không sao, nếu không đậu, sang năm chúng ta lại đến thi.”

Người học trò liên tục lắc đầu. “Từ nhà đến phủ thành, mất ba ngày đường, tiền ăn ở quá nhiều, nhà chúng ta lấy đâu ra nhiều tiền như vậy?”

Nông phu lại nói: “Đã thi đến đây, nếu không thi nữa thì quá đáng tiếc, nói thế nào cũng phải khảo trúng tú tài chứ? Khảo trúng tú tài ngươi có thể đến huyện thành chúng ta làm trợ giảng.”

Học trò chấn động tinh thần, lau nước mắt, “Đại ca nói đúng, làm thế nào cũng phải khảo trúng tú tài mới được.”

Ba người Lý Thạch tức khắc trầm mặc, thời điểm về đến cổng thôn Minh Phượng, Lý Thạch dừng bước chân, trịnh trọng nói: “Sau này các ngươi nhất định phải hiếu thuận tỷ tỷ tẩu tử các ngươi!”

Tô Văn cùng Lý Giang đều nghiêm mặt gật đầu.

Năm ngày sau có kết quả kỳ thi Viện.

Thi Viện và thi Hương không giống nhau, thi Hương có người truyền tin, sau khi thi xong thì về nhà, nếu trúng, sẽ có nha dịch đến thông báo tin mừng, nhưng thi Viện lại không có điều này, ngươi phải tự mình kiểm tra danh sách, nếu trúng thì đến trường nho lãnh giấy chứng nhận, sau đó đem đến nha môn ghi danh, có như vậy ngươi mới được pháp luật công nhận là tú tài. Tú tài được miễn sai dịch, gặp Tri huyện không cần quỳ, còn có đặc quyền không thể tùy tiện dụng hình.

Nguyên nhân chính là vì phải nán lại phủ thành, chi tiêu rất lớn, cho nên học trò kia mới cảm thấy có lỗi với gia đình khi không thi đậu, bởi vì đến phủ thành thêm một lần, có thể gia đình không chống đỡ nổi nữa.

Nhưng nếu một khi thi đậu, tất cả nỗ lực trước kia đều được báo đáp, không nói thứ khác, ở huyện thành nhỏ, tú tài rất được tôn kính.

Lý Thạch có khảo trúng tú tài hay không, không chỉ nhà bọn họ để tâm, ngay cả người trong thôn cũng đặc biệt coi trọng, thậm chí thôn trưởng còn kêu người cố ý ở phủ thành trông coi, vừa dán bảng vàng thì đến xem.

Nếu trong thôn có thể thêm một vị tú tài, vậy địa vị thôn Minh Phượng sẽ tăng thêm chút, sau này thời điểm tranh thủ ích lợi bọn ông có nhiều lợi thế cùng quyền phát biểu hơn chút.

Lý Thạch muốn duy trì uy nghiêm của huynh trưởng, đương nhiên không thể chen chúc, Lý Giang cùng Tô Văn ngược lại rất hưng phấn sáng sớm đã chạy tới chiếm vị trí tốt, Viện Viện cùng Đào Tử cũng muốn đi, Mộc Lan sợ các nàng bị xô đẩy, ôm các nàng. “Để ca ca các ngươi đi coi, chúng ta ở ngoài chờ.”

Viện Viện cùng Đào Tử nghe nói mình cũng có thể đi, lúc này mới vui vẻ.

Chờ Lý Thạch cùng Mộc Lan dắt hai muội muội đến, nơi đó đã bị mọi người vây quanh.

Đám người chi chít, căn bản không thể chen vào.

Viện Viện cùng Đào Tử không khỏi nhón mũi chân nhìn.

Nhưng lọt vào tầm mắt đều là đầu người, căn bản không phân biệt được ai với ai.

“Ca ca đang ở đâu đây?”

Giọng nói vừa dứt, liền nghe thấy Đào Tử hưng phấn nói: “Ta nghe thấy tiếng ca ca!”

Tô Văn ra sức gạt đám đông, hưng phấn giơ cao tay nói: “Đậu, đậu rồi!” Người bên cạnh đang muốn khinh bỉ cậu, khi nhìn thấy dáng vẻ cậu lập tức biến thành ngưỡng mộ, chỉ là sau đó nghe cậu hô: “Tỷ phu, ngươi đậu rồi!”

Những người lộ ra thần sắc ngưỡng mộ tức khắc thu liễm lại, đã thành thân rồi, không 18 thì cũng 17 tuổi, tuổi này tuy còn trẻ, nhưng đậu tú tài cũng không có gì đặc biệt xuất sắc.

Mộc Lan nhìn quá trình những người đó thay đổi sắc mặt, “Phì” một tiếng bật cười, Lý Thạch cũng cười theo.

━━━━━

(1) Văn nhân tương khinh (文人相轻): Các nhà văn thường xem nhẹ, không phục tài nhau, hay đố kỵ, đấu đá, không trân trọng lẫn nhau.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.