Nông Gia Tiểu Địa Chủ

Chương 80: Chương 80: Kiếm tiền




Editor: hiimeira

Thư viện nghỉ học, đám học trò của thư viện Tùng Sơn ùa ra ngoài, tựa như trọng phạm được phóng thích, reo hò ầm trời, ngay cả thư sinh miệt mài vùi đầu học cũng tươi cười.

Những ngày ở thư viện thật sự ngộp muốn chết rồi.

Mộc Lan dẫn Viện Viện và Đào Tử đứng đợi một bên, đảo mắt tìm người trong đám đông.

Đào Tử rất nhanh tìm thấy ca ca mình, lôi kéo Viện Viện hưng phấn nói: “Ca ca ta với Giang ca ca ở đằng kia.”

Viện Viện và Mộc Lan nhìn theo hướng nàng chỉ, thấy hai cậu dẫn vài người lại đây.

Lý Giang hơi mất kiên nhẫn, cậu không nghĩ tới Trịnh Trí Đức lại gọi nhiều người đi theo như vậy. Hai muội muội cậu đáng yêu như thế, không thể để bọn này bắt cóc được.

Trịnh Trí Đức dừng mắt trước ngực Viện Viện ━━ là thỏ con.

Toàn thân tuyết trắng, bị nhốt trong lồng, con mắt to tròn nhìn cậu, đến nam tử cao to như cậu nhìn còn thích nữa, huống chi là biểu muội.

Trịnh Trí Đức tỏ ý rất vừa lòng, lập tức phất tay nói: “Chính là con này.” Nói xong móc một lượng bạc đưa cho Viện Viện, dùng giọng điệu tự cho là dịu dàng thân thiện hỏi: “Tiểu muội muội, con thỏ này bán cho ta nhé?”

Viện Viện nhìn về phía Mộc Lan.

Mộc Lan mỉm cười gật đầu.

Viện Viện bèn giả bộ ra vẻ lưu luyến nhìn thoáng qua con thỏ, sau đó mới đưa cho Trịnh Trí Đức.

Trịnh Trí Đức lập tức nhét bạc vào trong lòng nàng, sợ nàng đổi ý.

Viện Viện cũng nhanh tay cất bạc, sợ Trịnh Trí Đức đổi ý. Thực ra, nàng chẳng thấy lưu luyến chút nào cả, đối với nàng, nuôi mấy con thỏ này chỉ để cho nhà nàng ăn hoặc bán lấy tiền, vốn dĩ con thỏ này phải nuôi thêm hai tháng nữa mới có thể mang đi bán, đến lúc đó chắc bán được khoảng một trăm hai mươi văn, nhưng bây giờ nuôi thiếu hai tháng, mà được những một lượng bạc, thành ra Trịnh Trị Đức trong mắt nàng, thiếu điều gắn mác “đồ ngốc” lên người.

Đào Tử hâm mộ nhìn Viện Viện một cái, tiếp đó tràn đầy ý chí chiến đấu nhìn người đứng sau Trịnh Trí Đức.

Tỷ phu và tỷ tỷ thường nói “Ngưu tầm ngưu, mã tầm mã”, vậy bằng hữu kẻ ngốc cũng là kẻ ngốc chăng?

Đào Tử đảo mắt ngó mọi người, rồi nhìn thẳng Lý Đăng Tài.

Lý Đăng Tài từ nãy đến giờ vẫn luôn ngắm nghía chiếc lồng trên tay Đào Tử.

Lần này, Đào Tử mang theo con thỏ đen nàng thích nhất tối hôm trước.

Thông qua Trịnh Trí Đức, nàng tự nhiên hiểu rõ ánh mắt này nghĩa là gì, nhớ lại câu chuyện “lạt mềm buộc chặt” tỷ tỷ kể, lập tức ôm lồng vào trong ngực như bảo bối, còn đề phòng nhìn Lý Đăng Tài một cái.

Lý Đăng Tài cứ nhìn con thỏ mãi không dứt.

Ngoại trừ Viện Viện, chẳng ai phát hiện động tĩnh giữa Đào Tử và Lý Đăng Tài.

Mộc Lan cười mời mọc bạn đồng môn của Lý Giang và Tô Văn. “Các ngươi có muốn đến nhà ta làm khách không?”

Bọn hắn chỉ có hai ngày nghỉ, đã có dự tính hết rồi, hơn nữa bọn họ chỉ quen mỗi Trịnh Trí Đức, chứ không quá thân với Lý Giang và Tô Văn, vì vậy đều khách sáo từ chối.

Mộc Lan cũng không để trong lòng, lại buông vài câu khách sáo, định mang bốn đứa nhỏ trở về, thì Lý Đăng Tài đột nhiên đỏ mặt nói: “Tiên sinh đã nói 'Quân tử không cướp vật yêu thích của người khác', nhưng ta thật sự rất thích con thỏ đen này, Mộc Lan tỷ tỷ, có thể cho ta ôm một cái được không?”

Mộc Lan sửng sốt, nhìn theo ánh mắt hắn, liền thấy con thỏ đen trong lồng sắt, cười nói: “Được chứ, có điều con thỏ này vẫn còn bản tính hoang dã, tốt nhất đừng bắt ra, sờ nó qua chiếc lồng thôi.” Nói xong ý bảo Đào Tử đưa lồng cho Lý Đăng Tài.

Đào Tử cho rằng Lý Đăng Tài muốn xem qua rồi mới mua, thành thử không ngập ngừng mà đưa cho hắn.

Lý Đăng Tài thì lại cho rằng tiểu cô nương nghe hiểu lời mình nói vừa nãy, biết hắn sẽ không tranh với nàng, nên mới hào phóng cho hắn xem.

Lý Đăng Tài tức khắc cảm kích nhìn nàng một cái, đôi mắt tỏa sáng đùa nghịch với con thỏ đen trong lồng.

Trịnh Trí Đức cùng đám bạn cũng là lần đầu tiên nhìn thấy con thỏ đen có bộ lông đẹp, sống động như vậy, ngạc nhiên vô cùng, nhao nhao vây xem, ngươi chọc một cái ta nghịch một cái.

Đào Tử thấy Lý Đăng Tài mãi không ra giá, liền sốt ruột, người này sao không linh hoạt chút nào vậy? Vị Trịnh công tử lúc nãy vừa tới chỉ nhìn thoáng qua một cái liền vung tiền mua.

Nghịch nửa ngày, Lý Đăng Tài có chút lưu luyến trả lồng sắt cho Đào Tử.

Đào Tử và Viện Viện thấy thế đều cau chặt mày.

Lý Đăng Tài không nhìn Viện Viện, nhưng vẫn để ý Đào Tử, thấy nàng cau mày, còn tưởng rằng nàng không thích hắn nghịch thỏ lâu như vậy, nào ngờ lại nghe Đào Tử nói: “Này, ngươi có bạc không? Nếu ngươi chịu bỏ hai lượng bạc, ta sẽ bán con thỏ này cho ngươi.”

Lý Đăng Tài sửng sốt, sau đó vui mừng, gật đầu lia lịa. “Đương nhiên là có, ngươi nói thật sao?”

Đào Tử nghe vậy, lúc này mới tươi cười, ngửa đầu nói: “Đương nhiên là thật rồi.”

Lý Đăng Tài lập tức trấn lột hai lượng bạc từ người tiểu tư đưa cho Đào Tử.

Đào Tử cười tủm tỉm đưa lồng sắt cho Lý Đăng Tài.

Mộc Lan có chút không tình đồng nhìn muội muội, chẳng qua nàng không muốn dạy dỗ Đào Tử trước mặt mọi người, dù sao nữ hài cũng khác với nam hài.

Đào Tử cao hứng, Lý Đăng Tài cũng cao hứng, trước khi đi còn trịnh trọng hành lễ với Đào Tử. “Cảm tạ ngươi!” Hắn cho rằng Đào Tử thấy hắn thích con thỏ như vậy, nên mới nhường lại.

Đào Tử lơ mơ chớp chớp mắt, lắc đầu đáp: “Không cần cảm tạ!”

Đấu đá với Lý Đăng Tài gần một năm, Lý Giang và Tô Văn: “...”

Đang định chốc nữa dạy dỗ muội muội, Mộc Lan: “...”

Trên đời hiếm có ai làm được “không cướp vật yêu thích của người khác”, thành ra khi Mộc Lan nghe Lý Đăng Tài nói vậy liền có thiện cảm với thằng bé, nhưng con bé Đào Tử này hiển nhiên đã phá hỏng thiện cảm này.

Sau khi bọn hắn rời đi, Mộc Lan mới dạy dỗ Đào Tử. “Sao muội lại không hiểu phép tắc như thế hả? Hắn là đồng môn ca ca muội, một con thỏ có bao nhiêu tiền đâu, mà còn lấy bạc của người ta nữa?”

Đào Tử không hiểu. “Nhưng Viện Viện lấy bạc của Trịnh công tử, các ca ca còn tán thành nữa mà.”

“Cái đó đã thỏa thuận từ trước, Trịnh công tử mua tặng cho... Chúng ta bỏ qua vấn đề này, coi như muội muốn bán thỏ cho Lý công tử đi, thì cũng nên lấy giá hợp lý, có thỏ nhà ai giá hai lượng bạc không?”

Đào Tử lẩm bẩm: “Dù không đáng giá đó, nhưng có kẻ ngốc chịu mua là được mà.”

Mộc Lan bất đắc dĩ. “Sau này các ca ca ở thư viện sẽ khó xử.”

Thỏ vốn không đắt, huống hồ, bên ngoài không thiếu chỗ bán, chỉ cần hỏi một chút là biết giá.

Nếu là người xa lạ, gạt cũng chẳng sao, nhưng người ta là đồng môn của Lý Giang và Tô Văn, đã không bớt tiền, vậy mà còn bán đắt hơn?

Về Trịnh Trí Đức, này là ngoại lệ, ngay cả Mộc Lan cũng cảm thấy không cần khách khí mà kiếm chác từ tiểu tử này.

Đào Tử liền cúi đầu.

Lý Giang vội giải thích: “Tẩu tử hiểu lầm rồi, bên ngoài ít có ai bán thỏ hoang làm sủng vật, những con thú để cho các tiểu thư thiếu gia ngắm chủ yếu là thỏ nhà, ngoan ngoãn vô cùng, không thú vị như thú rừng. Không như nhà chúng ta nuôi thả, không khác gì thú hoang dã, cho nên giá cao hơn cũng hợp lý. Hơn nữa, bọn hắn cũng không để bụng chút tiền ấy đâu.”

“Nhưng cũng không được cao đến vậy, ngoài kia bán một con cùng lắm chỉ xấp xỉ một trăm văn tiền, vậy mà các ngươi trực tiếp lấy bạc là sao? Làm người phải phúc hậu, cho dù bọn hắn không để bụng chút tiền ấy, thì đó cũng là tiền bọn hắn, các ngươi chiếm hời Trịnh Trí Đức ta không ý kiến, nhưng với đồng môn khác vẫn nên phúc hậu thì tốt hơn.”

Tô Văn hứng thú: “Vì sao có thể chiếm hời Trịnh Trí Đức, còn những người khác thì không được?”

Lý Giang cũng liên tục gật đầu, nhìn Mộc Lan.

Mộc Lan liền cười nói: “Ta cũng chẳng biết, các ngươi quay về hỏi đại ca (biểu ca) các ngươi đi.”

Nghe ý này, vậy là đại ca cũng tán thành chiếm hời đối phương ư? Chẳng biết Trịnh Trí Đức đã làm gì đắc tội với đại ca tẩu tử nữa.

Lý Giang và Tô Văn liếc nhìn nhau, đồng thời nhớ lại nửa năm trước hai cậu quay lại trả hà bao cho Trịnh Trí Đức, lúc đó cũng không hỏi hắn.

Đào Tử bất an sờ hà bao nói: “Ta trả tiền lại cho hắn vậy.”

Mộc Lan lắc đầu. “Đã bán rồi, trả lại cũng vô nghĩa. Nếu muội áy náy, thì chốc nữa kêu ca ca đưa thêm mấy con thỏ cho hắn là được.”

Đào Tử lúc này mới tươi cười, vui vẻ đưa hà bao cho Mộc Lan. “Tỷ tỷ, bạc này tỷ giữ đi, để dành mua sách cho các ca ca.”

Mộc Lan cười nói: “Thỏ là do hai muội nuôi, lần này cũng là hai muội đem đi bán, mấy khoản này về sau hai đứa tự giữ đi, để dành làm của hồi môn cho hai đứa.”

Đào Tử và Viện Viện đều đỏ mặt, càng không muốn giữ bạc.

Tô Văn tùy tiện nói: “Giờ hai muội đưa cho tỷ tỷ, sau này tỷ tỷ lại phải đưa lại cho hai muội? Phiền phức!”

Mộc Lan liên tục gật đầu.

Đào Tử tức giận đá Tô Văn một cái, Tô Văn liền lảo đảo, Viện Viện ở phía sau bồi thêm một cú ngay giữa mông, trực tiếp đạp ngã Tô Văn xuống đất.

Hai đứa nhỏ thấy vậy cười phá lên.

Mộc Lan đứng lại mỉm cười nhìn, Lý Giang cũng cong môi cười.

Tô Văn liền ăn vạ dưới đất không đứng dậy.

Mộc Lan lập tức tiến lên lấy mũi chân đá đá cậu. “Mau dậy, lớn đầu còn ăn vạ, biết xấu hổ không hả?”

Viện Viện và Đào Tử đều thấy xấu hổ giùm cậu.

Tô Văn phủi mông, la lên: “Ta về mách tỷ phu, Viện Viện và Đào Tử không thục nữ tí nào, dám đá người.” Lại nói tiếp: “Đều học theo tỷ tỷ cả, hồi trước hai muội ngoan ngoãn biết bao nhiêu, ta kêu hai muội ăn cháo, hai muội tuyệt đối không dám ăn cơm.”

Đám người đùa giỡn trở về, vừa đến cổng nhà, bên trong đột nhiên mở cửa, Lý Thạch nghiêm mặt nhìn bọn họ.

Tiếng cười nói liền im bặt, Lý Giang và Tô Văn vội khoanh tay cúi đầu đứng nghiêm một bên, Viện Viện và Đào Tử cũng rụt cổ lại, đến cả Mộc Lan cũng bị dọa tới mức thu lại vẻ mặt, mất một lúc mới phản ứng lại, nhìn mấy đứa nhỏ rồi nói: “Mau vô nhà, Giang Nhi và A Văn lát nữa vào rừng cắt cỏ nhặt củi, còn Viện Viện và Đào Tử vô vườn rau coi gà với thỏ, sau đó nấu cơm, rửa rau.”

Bốn đứa nhỏ đáp lại, im hơi lặng tiếng bước vào nhà, lúc đi ngang qua Lý Thạch cẩn thận hành lễ, vừa lướt qua người Lý Thạch là lập tức chạy bay đi.

Mộc Lan thấy không còn ai, mà Lý Thạch vẫn lạnh mặt, bèn nói: “Chúng ta vào thư phòng nói đi.”

Lý Thạch thở dài, sắc mặt dịu lại, nhưng vẫn rất khó coi, nhận lấy rổ trên tay Mộc Lan, dẫn đầu đến thư phòng.

Thấy hai người đã bước vào thư phòng ở tam tiến, bốn đứa nhỏ đang nép sau cánh cửa ở nhị tiến liền nhô đầu ra.

Tô Văn tò mò chọt chọt Lý Giang. “Ngươi nói xem, lần này xảy ra chuyện lớn gì?”

“Tóm lại không phải chuyện tốt.”

Đào Tử nguýt Lý Giang một cái. “Giang ca ca nói cũng như không, nếu là chuyện tốt thì đại ca còn có bộ dạng như này sao?”

Viện Viện góp lời: “Ta với Đào Tử rất nghe lời, mấy ngày qua không hề đánh nhau với đám Hắc Nữu, chắc chắn sẽ không có ai tới cáo trạng.”

“Hai muội lâu lâu mới đánh nhau một lần, nếu lần nào đại ca cũng nổi giận, chẳng biết thành dạng gì nữa?” Lý Giang nhìn chằm chặp cửa thư phòng đóng chặt, cau mày nói: “Gần đây bọn ta ở thư viện cũng không gây họa, ngoại trừ giao hẹn với Lý Đăng Tài ra ngoài đánh một trận thì chỉ có đọc sách, Lý Đăng Tài cũng không phải là kẻ hay cáo trạng, vả lại, lúc bọn ta đánh nhau đều chọn nơi vắng người, đến người nhà của hắn còn không biết nữa.”

Bốn người liếc nhau, không thể tin nói: “Chẳng lẽ là tỷ tỷ (tẩu tử)?”

Ai nấy liền im lặng.

Lý Giang đứng dậy, phủi xiêm y không dính một hạt bụi. “Ta đi thay quần áo rồi vào núi cắt cỏ nhặt củi đây.”

Tô Văn theo sát phía sau. “Ta đi với ngươi.”

Viện Viện và Đào Tử nhìn nhau, trăm miệng một lời: “Bọn ta đến vườn rau.”

Bỗng chốc chẳng còn ai trong sân.

━━━━━━━━━━

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.