Nông Gia Tiểu Địa Chủ

Chương 75: Chương 75: Phản kích




Editor: hiimeira

Tôn gia cuối cùng vẫn rời đi, Mộc Lan tiết lộ bí mật khiến bọn họ trở tay không kịp, so với việc Phương thị chạy trốn thì mọi người thích bàn tán chuyện của Tôn Đại Bảo còn ở trong thôn hơn.

Mộc Lan an bài Triệu thợ săn ở phòng cho khách, vì để người khác không phát hiện, thậm chí còn không đốt đèn, còn Phương thị thì ở chung phòng với Mộc Lan.

Chẳng biết Triệu thợ săn đã nói gì với Phương thị, mà Phương thị quyết định rời đi cùng Triệu thợ săn.

Tôn Đại Bảo vẫn chưa từ bỏ ý định, gã biết bây giờ người trong thôn đang bàn tán sau lưng gã, nên mặt dày ngoan cố nhìn chòng chọc nhà Tô Mộc Lan, ý đồ tìm cho ra Phương thị trốn trong đấy.

Không có ai thắc mắc việc Triệu thợ săn đi vắng, bởi ngày thường Triệu thợ săn chỉ qua lại với nhà Mộc Lan, hầu như còn lại là độc lai độc vãng, vả lại có khi ông sẽ đi vắng một thời gian, sáng sớm hoặc giữa trưa hoặc đến tối mới trở về, thành ra không có ai thắc mắc tại sao ban ngày còn thấy Triệu thợ săn, đến tối lại chẳng thấy đâu.

Cũng chẳng có ai nghĩ Phương thị mất tích có liên hệ với Triệu thợ săn cả, bởi hai người họ chưa từng xuất hiện cùng nhau.

Dĩ nhiên, đó là điều thôn dân nghĩ, nhưng Lý Thạch lại không cho rằng người có thể tự do hành tẩu như Triệu thợ săn lại chưa hề tiếp xúc với Phương thị.

Mộc Lan vì chăm sóc Phương thị bị thương, nên ba ngày liên tiếp không ra khỏi nhà, cũng không vào núi săn thú, viện sẵn cớ, nàng mới từ quê lên nên còn mệt, sau đó cũng dễ kiếm cớ, còn Tôn Đại Bảo vẫn cứ canh giữ trước cổng nhà nàng.

Nàng thì lo lắng cho người trong nhà.

Người trong thôn chỉ cần nghĩ đến Mộc Lan tính khí mạnh mẽ, tự cho mình hiểu rõ, rồi cảm thấy tội nghiệp cho Tiểu Lý tướng công, về sau phải chung sống với nữ hán tử như vậy.

Nếu có cãi cọ động tay động chân cũng không biết là ai đánh ai nữa.

Thương tích Phương thị đỡ hơn chút, hai người cũng chuẩn bị rời đi.

Triệu thợ săn lo lắng ở lại nơi này quá lâu sẽ bị người khác phát hiện, mặc dù ông có thể an toàn thoát thân, nhưng làm thế sẽ ảnh hưởng đến Mộc Lan, cho nên rời đi càng sớm càng tốt.

Triệu thợ săn đi ra ngoài mua một chiếc xe ngựa, đậu xe tại một cổng khác của thôn Minh Phượng, bế Phương thị ra ngoài, tránh Tôn Đại Bảo đang canh giữ trước cổng, ông đặt Phương thị vào trong xe ngựa. Đi theo sau Triệu thợ săn ra ngoài, Mộc Lan đưa một túi bạc cho ông, thấp giọng nói: “Sư phó, đây là tiền mừng cho người và sư nương.”

Ánh mắt Triệu thợ săn hiện lên ý cười, đẩy bạc về, nói: “Ngươi có lòng là được rồi, nhà ngươi còn có hai đứa nhỏ phải đọc sách, giữ lại dùng đi.”

Mộc Lan lại đưa cho ông. “Bọn ta có cách, cho người thì người cầm đi.”

Triệu thợ săn ngẫm nghĩ rồi nhận lấy. “Về sau có cơ hội sẽ quay về tìm ngươi.”

Mộc Lan gật đầu. Dõi theo Triệu thợ săn rời đi.

Triệu thợ săn lái xe lên đường rời khỏi phủ thành, không bao lâu thì đến trấn trên, trực tiếp lái xe ngựa vào một ngôi nhà, căn nhà này ông đã thuê từ trước. Vết thương trên người Phương thị chưa thể đi xa, cho nên ông định sẽ nán lại nơi này tịnh dưỡng một thời gian, đợi vết thương hoàn toàn khỏi hẳn mới rời đi.

Mặc dù Phương thị vẫn còn đề phòng Triệu thợ săn, nhưng vẫn nghe theo mọi an bài của ông.

Thực ra có đôi khi bà rất thắc mắc, tại sao Triệu thợ săn lại coi trọng bà, phải biết rằng hoàng hoa khuê nữ có đầy ngoài kia. Tuy Triệu thợ săn không cha không mẹ, hơi lớn tuổi, nhưng ông là người có năng lực, ngoại trừ việc lớn lên có chút hung dữ, thì ông không có tật xấu gì cả.

Người như vậy có rất nhiều cô nương đồng ý gả. ngôn tình hay

Mãi đến sau này, Phương thị hỏi ông, thế nhưng Triệu thợ săn lại trả lời là không biết. Ông bắt đầu để ý tới Phương thị từ lúc nghe thấy tiếng Tôn Đại Bảo đánh bà.

Ông vẫn luôn yên lặng nhìn, không phải không nghĩ tới chuyện ra tay, nhưng một khi ra tay, thì cuộc sống yên bình khó có được sẽ chẳng còn nữa, thành ra ông cứ nhẫn nhịn hết lần này đến lần khác, đến khi nhìn thấy dáng vẻ cứng cỏi của Phương thị, giây phút đó, tim Triệu thợ săn đột nhiên trở nên mềm nhũn.

Đã rất nhiều lần kề đao lên cổ Tôn Đại Bảo nhưng ông lại không thể xuống tay được, chỉ đành giương mắt nhìn, sau đó lén mang thuốc trị thương cho Phương thị, lúc nàng bị bỏ đói thì cho nàng chút thúc ăn, cứ thế nhẫn nhịn, nhịn hơn một năm.

Cảm xúc càng ngày càng kỳ lạ khiến Triệu thợ săn không dám bước ra ngoài một bước, cuối cùng khi nghe được những lời Mộc Lan nói với Phương thị thì ông mới bừng tỉnh.

Nếu Phương thị chỉ còn cái chết mới có thể giải thoát, vậy tại sao không thử mạo hiểm một lần cùng ông?

Triệu thợ săn vạch rõ ý nguyện liền bắt đầu hành động, kế hoạch ban đầu khá ổn, trước tiên đánh ngất Phương thị khiêng đi, đến Liêu Đông rồi từ từ trấn an bà.

Nhưng ông vừa an bài xong mọi việc ở Liêu Đông, trở về liền bắt gặp cảnh Tôn Đại Bảo đánh Phương thị sắp chết, mẹ chồng Phương thị thì ở ngay bên cạnh phụ một tay, giây phút đó, Triệu thợ săn thấy mình như trở lại tám năm về trước, phải giơ tay vung đao trốn thoát.

Nhưng vì Phương thị, ông tiếp tục nhẫn nhịn, cố ý tạo động tĩnh làm kinh động ba người họ, lúc này mới lợi dụng khe hở mang Phương thị lên giường, cho bà ăn một viên thuốc, tiếp đó mang bà cùng chăn rời đi.

Dưới hầm đất, Triệu thợ săn kể cho Phương thị nghe hết thảy mọi chuyện, kể cả chuyện tám năm trước. Phương thị không sợ ông, đây là điều đầu tiên ông cảm nhận được, sau đó là vui mừng, cuối cùng ông cũng tìm được một người không sợ ông cùng chung sống rồi.

Về sau Triệu thợ săn mới hay biết, mấy ngày trước đó Tôn Đại Bảo không ngừng đánh đập Phương thị.

Triệu thợ săn lau chùi thanh đao, nhìn về phía Phương thị đang ở trên giường, thấp giọng nói: “Ta đi đây một lúc.”

Phương thị có chút hoảng hốt. “Ngươi muốn đi đâu?”

Triệu thợ săn vội vỗ về bà: “Không xa nơi này, ta muốn lên núi săn một con lợn, có điều ta không rành đường núi nơi đây, chắc phải mất vài canh giờ mới về. Nếu ngươi đói bụng thì thổi lửa nấu cháo ăn trước, khỏi cần đợi ta về.”

Phương thị thở dài nhẹ nhõm, gật đầu nói: “Ta biết rồi, ngươi phải cẩn thận đấy.”

Triệu thợ săn thấy ấm áp trong lòng, gật đầu rời đi.

Từ chỗ này đến thôn Minh Phượng, quất roi thúc ngựa mất một canh giờ rưỡi, đi đi về về mất ba canh giờ, quay về vừa lúc trời chập tối.

Triệu thợ săn cưỡi ngựa, bình tĩnh rời đi.

Lúc ấy, ông tha Tôn Đại Bảo cũng vì để Phương thị không lo lắng mà thôi, hiện tại ông và Phương thị đã thoát được rồi, chẳng còn lý do gì để giữ kẻ này lại.

Triệu thợ săn chưa từng nghĩ mình là người tốt cả.

Mộc Lan đeo cung tên ra khỏi nhà, thấy đối diện là Tôn Đại Bảo đang ngồi xổm, bất đắc dĩ trợn trắng mắt, trừng mắt liếc nhìn gã rồi rời đi. Đã canh giữ bảy tám ngày rồi, vả lại chỉ biết canh giữ mỗi cổng chính, không biết nhà nàng có tận ba cổng sao? Đồ đần!

Đã mấy ngày trôi qua, nhưng mọi người vẫn hăng say bàn luận chuyện nhà Tôn gia, chuyện này được xem như là cú lừa lớn nhất trong năm, cứ đinh ninh là Phương thị không đẻ trứng, kết quả người ta chịu oan bốn năm nay, người không được lại là Tôn Đại Bảo.

Phương thị mất tích dần dà khiến mọi người nghi ngờ Tôn gia đã đánh chết người, nhà họ cố ý làm rùm beng lên nhằm làm giả chuyện Phương thị bỏ trốn, chứ sự thật là Phương thị đã bị Tôn gia thủ tiêu.

Điều làm Mộc Lan kinh ngạc chính là không chỉ có một người có suy nghĩ này.

Mộc Lan không thể không cảm thán trí tuệ cổ nhân.

Hà Tiền thị thấy Mộc Lan từ xa bèn vẫy gọi, lôi kéo Mộc Lan định buôn chuyện, thì trông thấy Tôn Đại Bảo bước đến từ xa, mấy người đi trước lập tức né người tránh Tôn Đại Bảo.

Mộc Lan thắc mắc, hỏi mọi người. “Sao các ngươi lại trốn hắn? Có trốn cũng phải là ta trốn chứ.”

“Ai nha, ngươi còn chưa biết sao, mọi người đều nói Tôn Đại Bảo biến thái, sợ là điên rồi, bọn ta sợ hắn đột nhiên đánh người, ngươi chưa thấy cảnh Tôn Đại Bảo đánh người đâu, trước kia có lần ta vô tình thấy qua cửa sổ, ai u má ơi, đánh Phương thị thừa sống thiếu chết luôn đấy.”

“Còn không phải sao, lúc trước cứ nghĩ rằng Phương thị không thể đẻ trứng, đánh cũng đánh rồi, tuy cảm thấy bà ấy tội nghiệp nhưng biết nói sao giờ, kết quả quậy nửa ngày mới biết hắn không được, vậy mà còn trách người ta?”

“Các ngươi nói xem, Tôn Đại Bảo không bệnh không tật, sao lại không được vậy?”

Lập tức có người nhỏ giọng nói: “Chuyện này ta biết.”

“Kể nhanh, kể nhanh.”

“Cha Tôn Đại Bảo thích đánh bạc, có lần thua sạch tiền, thừa lúc mẹ Đại Bảo không có nhà liền mang Tôn Đại Bảo đến sòng bạc, nghe kể là bắt hắn làm tiền đặt cược, mà tên đánh cược cũng là kẻ biến thái, gã không cần tiền, chỉ nói nếu thắng sẽ đưa tiền cho cha hắn, còn thua thì lấy “linh kiện” trên người Tôn Đại Bảo.”

“Cha hắn vừa nghe chỉ với một đứa con là có thể tiếp tục đánh bạc thì cao hứng không thôi, thế là đánh cược, kết quả người nọ đến lấy thứ kia của Tôn Đại Bảo, người trong sòng bạc cầm dao định cắt, may mà mẹ Đại Bảo hay tin chạy tới nên mới cứu được Tôn Đại Bảo, nhưng từ đó tiểu tử này liền không được.”

Mộc Lan há to miệng. “Còn có người cha như vậy sao?”

“Hạng người này còn hiếm lạ gì...”

Mộc Lan nghe bọn họ huyên thuyên, thình lình ngoái đầu nhìn Tôn Đại Bảo, quả nhiên “Người đáng thương tất có chỗ đáng giận“.

Mộc Lan vừa định quay đầu rời mắt, thì thấy Tôn Đại Bảo đột nhiên ngã xuống sông, “Tõm” một tiếng, mọi người đều ngoái đầu lại nhìn, ngó thấy Tôn Đại Bảo ngã xuống sông thì hét lớn, hô hoán cứu người.

Mộc Lan nheo mắt nhìn về phía bụi cây cách đó không xa, không biết có phải ảo giác của nàng hay không, mà vừa rồi nàng cảm thấy có thứ gì đó đập vào người Tôn Đại Bảo, nên hắn ta mới rơi xuống sông.

Mộc Lan từng thấy qua vết thương trên người Phương thị, nên không có chút thương xót nào đối với Tôn Đại Bảo, thành ra nàng chỉ đứng bất động tại chỗ, thấy mọi người nháo nhào chạy qua đó, lúc này mới nhấc chân.

Chung quy bọn họ cách Tôn Đại Bảo khá xa, khi đến nơi, Tôn Đại Bảo đang gắng gượng giãy giụa, có vẻ sắp chìm, nhưng ở đây đều là nữ tử, chỉ có thể ở bờ sông vừa gọi nam nhân tới, vừa cầm gậy để Tôn Đại Bảo bám vào.

Nhưng Tôn Đại Bảo hoảng loạn cả lên, sao có thể bám được? Cứ thế mà từ từ chìm xuống sông.

Chờ đám nam nhân chạy lại vớt người lên, thì Tôn Đại Bảo đã nhắm chặt mắt, có vẻ đã chết, lập tức có người xốc nước cho hắn, nhưng thử cách nào cũng vô dụng.

Mẹ Đại Bảo nghe tin chạy tới liền ôm chầm lấy Tôn Đại Bảo, đẩy người đang giày vò Tôn Đại Bảo ra, kiểm tra hơi thở Đại Bảo, thấy không còn thở nữa thì khóc lóc.

Mộc Lan thấy bà như vậy, khẽ nhíu mày khuyên nhủ: “Ra sức ấn lồng ngực ép nước ra ngoài, có lẽ còn cứu được.”

Mẹ Đại Bảo chợt liếc nhìn về phía nàng, tay gần như chọc vào mũi Mộc Lan. “Chính các ngươi hãm hại, chính là ngươi hãm hại, nếu không phải do ngươi thì nhi tử ta sao chết được? Ngươi trả nhi tử cho ta, ngươi phải trả nhi tử cho ta! Con ơi, con của ta ơi!”

Mộc Lan cau mày, lui ra sau vài bước, Hà Tiền thị tiến lên kéo Mộc Lan nói: “Ngươi đừng chấp nhặt cùng bà ta, có lòng tốt mà bị xem như lòng lang dạ thú, đi thôi, chúng ta đi!”

Người vừa rồi bị đẩy ra cũng có chút bức tức, có lòng tốt cứu người lại không được tiếng thơm, lập tức có không ít người bỏ đi, chỉ sót lại vài người hóng chuyện.

Mộc Lan bị Hà Tiền thị lôi đi, trước khi đi còn nhìn thoáng qua lùm cây rậm rạp kia.

Triệu thợ săn trốn trong bụi cây nhìn phản ứng của đồ đệ liền mỉm cười, xác định Tôn Đại Bảo đã chết, liền lặng lẽ rời đi.

Thời điểm quay về nhà, trời đã chập tối.

Phương thị vừa lo vừa sợ hãi.

Lo Triệu thợ săn đã xảy ra chuyện, sợ đối phương cứ thế mà vứt bỏ mình lại đây.

Ngó thấy Triệu thợ săn đã về, Phương thị lúc này mới lộ ra nụ cười. “Ngươi đã về.”

Triệu thợ săn nhìn thấy nàng ngồi tại bậc cửa, khẽ nhíu mày, vội tiến lên đẩy nàng về phòng. “Thương thế của nàng vẫn chưa khỏi, sao lại ra ngoài hóng gió? Mau về nằm nghỉ.”

Phương thị cười nói: “Ta đã nấu cơm cho ngươi, mau đi ăn đi.”

Triệu thợ săn càng thêm bất mãn. “Sau này nàng không cần nấu, thương thế của nàng vẫn chưa khỏi đâu, Mộc Lan đã nói rồi, nếu điều trị không tốt về sau sẽ để lại di chứng, ngày mai ta tìm đại phu đến khám bệnh cho nàng.”

Phương thị vội xua tay. “Không cần đâu, mời đại phu uống thuốc rất tốn tiền.”

Triệu thợ săn không thèm để ý cười: “Nàng yên tâm đi, cái này ta lo được.” Nói xong, xoay người về phòng lấy một cái hộp đưa cho Phương thị. “Mở ra nhìn đi.”

Phương thị nhìn ông một cái, mở ra liền thấy hai thỏi vàng óng ánh và mấy nén bạc hai mươi lượng. “Sao có nhiều vậy?”

Triệu thợ săn cười nói: “Đây là tài sản trước kia của ta, mấy năm nay cũng chẳng tiêu xài gì, tiền săn thú cũng để dành, dần dà tích cóp được nhiêu đây.” Lại nói tiếp: “Hơn nữa, lúc chúng ta rời đi Mộc Lan có đưa thêm năm mươi lượng, đều là bạc.”

Phương thị xẵng giọng: “Mộc Lan vốn đã khó khăn, vậy mà ngươi còn lấy bạc của con bé?” Sau đó trả hộp lại cho Triệu thợ săn. “Ngươi mau cất kỹ đi, về sau mấy thứ này đừng có tùy tiện đưa cho người khác coi.”

Triệu thợ săn cúi đầu, gần như muốn hôn lên trán Phương thị. “Nhưng nàng đâu phải người khác, sau này nàng giúp ta giữ nó.”

“Vậy sao được?” Mặc dù Phương thị chưa rõ tâm tư mình, nhưng bà cho rằng mọi chuyện vẫn chưa chắc chắn thì bà không thể làm chuyện như vậy được, cuống quít đẩy hộp về. “Ngươi tự giữ đi.”

Triệu thợ săn nhìn nàng, ánh mắt tối sầm, nắm chặt tay Phương thị, thấp giọng hỏi: “Rốt cuộc nàng còn sợ cái gì? Nói ra rồi chúng ta cùng giải quyết.”

Viền mắt Phương thị ửng đỏ, khẽ nói: “Ngươi đối xử với ta tốt quá, ta cảm thấy có chút không thật.”

Triệu thợ săn cười nói: “Nàng nói ta đối xử với nàng tốt, nhưng ta lại thấy nàng đối với ta còn tốt hơn.” Triệu thợ săn nhìn sắc trời bên ngoài dần dần tối đen, nói: “Ta chỉ sợ người khác sợ ta, chỉ mong nàng không sợ ta, không chê ta là tốt rồi.”

Phương thị nhìn ông, cho dù ánh mắt có nhu hòa nhưng gương mặt ông vẫn hung dữ như cũ, cúi đầu mỉm cười: “Ta không sợ ngươi, cũng không chê ngươi!”

Ánh mắt Triệu thợ săn tức khắc sáng lấp lánh.

Nơi đây tràn đầy ấm áp, nhưng thôn Minh Phượng bên kia lại nháo nhào cả lên, mẹ Đại Bảo nhất quyết cho rằng Mộc Lan hại chết Tôn Đại Bảo, nếu không phải Mộc Lan không chịu giao Phương thị ra, thì Tôn Đại Bảo sẽ không đến nhà Mộc Lan canh giữ, vậy con bà cũng không cần qua sông, cũng không bị rơi xuống sông mà chết.

Ai nấy cũng đều cho rằng bà nói chuyện vô căn cứ.

Mộc Lan thấy bà mới mất con, chẳng thể biện bác với người mất lý trí, dứt khoát đóng cửa mặc kệ bà ta.

Nhưng trong mắt mẹ Đại Bảo lại cho rằng nàng đang chột dạ, nên càng phách lối hơn nữa.

Lý Thạch thấy vậy liền cau mày, đích thân tìm tộc trưởng Tôn gia nói chuyện. Tộc trưởng Tôn gia không còn cách nào, đành giam lỏng mẹ Đại Bảo lại, không phải cụ sợ Lý Thạch, mà là mẹ Đại Bảo thật sự vô lý.

Mấy lời vu cáo của bà chẳng lọt tai chút nào, Phương thị có thật sự trốn trong nhà Mộc Lan còn chưa chắc nữa.

Vả lại người này còn đổi trắng thay đen, nói Mộc Lan đẩy Tôn Đại Bảo xuống sông, ai nấy đều biết Mộc Lan lúc ấy đang nói chuyện cùng mọi người, vốn không ở cạnh Tôn Đại Bảo, hơn nữa Mộc Lan cũng không điên, chẳng lẽ chỉ vì một xích mích nhỏ mà đi giết người?

Tin chuyện này chẳng thà tin Tôn Đại Bảo bất cẩn ngã xuống sông hoặc trong đầu nghĩ quẩn rồi nhảy sông còn hợp lý hơn.

Dẫu sao, trong thôn dạo này nháo nhào cả lên, Tôn Đại Bảo bị mất mặt như vậy, khó tránh chuyện nghĩ quẩn.

Nghĩ đến đây tộc trưởng dòng họ Tôn lại cáu giận, đều do nhà bà ta cả, dọn qua bờ sông bên kia rồi mà vẫn không yên phận, nhớ lần trước vì phụ bắt Phương thị, kết quả chẳng những không bắt được còn bị vạch trần chuyện xấu hổ như vậy, còn thằng con của lão cũng vứt hết mặt mũi trước mặt thôn làng.

Thân phận Lý Thạch còn đó, tộc trưởng Tôn gia không thể mặc kệ mẹ Đại Bảo làm xằng.

Mẹ Đại Bảo bị nhốt thì chuyện này cũng kết thúc, thế nhưng trong thôn vẫn không thôi bàn tán.

Lúc ấy Tôn Đại Bảo đi sát bờ sông, rõ ràng cách con sông một đoạn, vậy mà lại ngã xuống sông, còn ngã xa như thế, nếu không phải tự tử thì chính là bị giết.

Vậy ai giết, mọi người không hẹn mà cùng nghĩ tới Phương thị.

Hiện giờ phần đông thôn dân đều tin rằng Phương thị đã chết, Tôn Đại Bảo chết là do Phương thị tới tìm Tôn Đại Bảo báo thù.

Mộc Lan bất đắc dĩ, cũng chỉ đành giữ vững giả thuyết này, bây giờ nàng có thể chắc chắn ngày ấy mình không nhìn lầm.

━━━━━━━━━━

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.