Trần Yến Yến cảm thấy đầu truyền đến từng đợt đau đớn, thân thể bị người lay động.
“Nương, hu hu hu, nương tỉnh, Đại Bảo không thể không có nương...” Một giọng mềm mại.
“Tỷ tỷ, tỷ tỷ, tỷ không thể chết được...” Một giọng nam hài lớn chút.
Trần Yến Yến mở mắt ra, nàng đang nằm trên mặt đất, một tiểu nam oa ba bốn tuổi cùng một tiểu thiếu niên tám chín tuổi đang kéo nàng vừa lắc lư vừa khóc. Hai đứa trẻ mặc cổ trang, một đứa chải đầu tóc cao hướng lên trời, một đứa chải đầu tóc để chỏm, khuôn mặt nhỏ nhắn khóc đến vô cùng bẩn thỉu.
Nàng mơ hồ.
Tiểu nam hài thấy nàng mở mắt ra, nín khóc mỉm cười, lộ ra răng trắng hơn, mắt sáng hơn, vui vẻ nói: “Nương tỉnh, tốt quá.”
Sau đó, nó đứng dậy quỳ xuống hướng một công tử hoa phục cưỡi trên con ngựa cao to, dập đầu nói: “Tạ ơn đại gia đã cứu nương con. Đại ân đại đức của ngài, một nhà tiểu nhân vĩnh viễn nhớ kỹ.” Mồm miệng rõ ràng, thanh âm thanh thúy.
Trần Yến Yến mới chú ý tới, chung quanh nàng không chỉ có một vài người đứng xem náo nhiệt, còn có vài người ngồi dưới đất lớn tiếng ai ui. Địa phương xa năm, sáu mét, còn có vài nam nhân cưỡi ngựa, cũng không ngoại lệ đều mặc cổ trang.
Chẳng lẽ mình là đang quay phim truyền hình?
Mà trong vài nam nhân cưỡi ngựa kia, một người trong đó cưỡi ngựa trắng giống như là chủ tử, lớn lên tuấn mỹ độc nhất vô nhị, khí vũ hiên ngang. Tiểu nam oa chính là dập đầu với hắn.
Nam nhân này so với Hồ Ca thì trẻ tuổi, so với Hoắc Kiên Hoa thì cường tráng, so với Ngô Diệc Phàm thì tinh xảo, so với Lý Dịch Phong thì có khí thế. Chỉ là quá lãnh, hai tròng mắt tựa như hai khối hàn băng, quét tới chỗ nào thì nhiệt độ nơi đó sẽ chợt hạ xuống.
Lớn lên thật là đẹp mắt, lẽ nào nam nhân này là nhân vật mới mới được công ty điện ảnh nào đó đang nâng đỡ?
Trần Yến Yến ở dưới sự trợ giúp của tiểu thiếu niên, cố hết sức ngồi dậy, ngơ ngác nhìn nam nhân cao cao tại thượng kia. Cảm thấy trong miệng đầy tràn nước miếng, muốn nuốt vào, nhưng đầu lưỡi tê dại, nước miếng không nghe khống chế, ngược lại thuận theo khóe miệng chảy xuống. Nàng muốn đưa tay lau, cánh tay cứng ngắc, không linh hoạt. Không đợi nàng giơ tay lên, một bên tiểu thiếu niên vội vàng dùng tay áo giúp nàng lau sạch sẽ, giống như là thói quen làm loại chuyện này.
Vị công tử kia trước nhìn nhìn tiểu nam oa dập đầu cho hắn, vừa liếc nhìn Trần Yến Yến. Thấy ánh mắt nàng ngơ ngác cùng ngân tuyến giống như nước miếng, thì nhíu nhíu mày. Nếu không phải phát hiện nàng là người ngốc, hắn sẽ cho một roi ngựa quất cho nàng gần chết.
Hắn hận nhất nữ nhân dùng loại ánh mắt này nhìn hắn.
Hắn thu hồi ánh mắt, lại quét về phía mấy người mặt mũi bầm dập. Mấy người kia ngổn ngang ngồi dưới đất kêu rên, trong đó một người tai to mặt lớn mặc dù quần áo hoa lệ, nhưng xiêm y đã bị xé rách, hắn bị đánh nặng nhất, tiếng kêu cũng to nhất. Hắn vừa nhận được hai tia hàn quang, thì hù dọa toàn thân run rẩy.
Hoa phục công tử dùng roi ngựa chỉ chỉ người này, lạnh giọng nói ra: “Nếu như lại dám tùy ý ức hiếp lương dân, thì lấy mạng chó của ngươi.” Rồi nói sang đầy tớ của mình: “Cầm lấy bái thiếp của ta đi Huyện Úy Phủ, nói với Đinh Hồng ta giúp hắn dạy dỗ Đinh đại thiếu. Nếu như Đinh Hồng còn không nghiêm gia quản thúc gia nhân, về sau ta gặp một lần, giúp hắn quản thúc một lần.”
Mấy người kia hù dọa dùng sức dập đầu, liên thanh nói: “Đại nhân tha mạng, tiểu nhân không dám, cũng không dám nữa.”Hoa phục công tử hừ một tiếng, dẫn người cưỡi ngựa mà đi.
Thấy hoa phục công tử đi không còn bóng dáng, mấy người kia mới đứng lên, dìu nhau khập khiễng chạy đi.
Người xung quanh xem náo nhiệt nói: “Ông trời có mắt, cuối cùng có người thu thập nhị thế chủ kia.”
“Hả giận, Đinh đại thiếu ỷ là nhi tử Huyện Úy đại nhân, lừa nam dối nữ ức hiếp, không điều ác nào không làm.”
“Vị công tử đánh người là ai, ngay cả Đinh huyện úy cũng dám chọc?”
“Không biết rõ, khẳng định không phải là huyện Tam Thanh chúng ta. Nhìn khí thế, không phải là quan phủ thành cũng là quan tỉnh thành, cũng có thể là quan kinh thành.”
Lại có người hảo tâm nói với tiểu nam oa: “Mau trở về đi thôi. Nương ngươi đầu óc không rõ ràng, về sau tận lực ít dẫn nàng ra cửa. Hôm nay là vận khí tốt, đụng phải quý nhân dám thu thập Đinh đại thiếu. Nếu không, nương ngươi có thể phải nếm mùi đau khổ.”
Tiểu nam oa làm một cái vái chào với người xung quanh, nói ra: “Tiểu tử biết rõ, cảm ơn các vị bá bá thúc thúc đại nương thẩm tử hỗ trợ.”
Người xem náo nhiệt cũng dần dần tản đi.
Tiểu nam oa đi qua dùng bàn tay nhỏ bé vỗ vỗ sau lưng Trần Yến Yến bày tỏ an ủi, mềm mại nói ra: “Nương, tiểu cữu cữu (cậu nhỏ hơn mẹ), không có việc gì, chúng ta đi tìm bà ngoại của con đi.”
Một khắc này Trần Yến Yến mới thật sự tỉnh táo lại, hiện tại tuyệt đối không phải là đang quay phim!
Một khắc trước nàng giống như xảy ra tai nạn xe cộ nghiêm trọng, đầu xe hơi nhỏ của nàng bị xe vận tải lớn đè bên dưới, ngoại trừ đầu cắm ở không gian nhỏ hẹp, tứ chi thân thể hẳn là thay đổi hình dạng, hoặc là bị dồn thành một đống.
Mà một khắc này tứ chi nàng hoàn hảo, cảnh tượng cũng là đường phố cổ đại trước đến giờ nàng chưa thấy qua, nhà cửa là gạch xanh than ngói, mái cong vểnh lên góc. Trên đường người đi đường không ngừng, gánh, gùi, xe bò kéo đánh con lừa, còn có số ít xe ngựa. Hai bên có trà lâu, tửu quán, hiệu cầm đồ, trên đất trống cũng có tiểu thương giương đại ô, tiếng rao hàng liên tiếp...
Dõi mắt chung quanh, cả con đường đều là dạng này, mà không phải chỉ là một cảnh tượng nho nhỏ, cũng không có camera.
Thường hay đọc tiểu thuyết xuyên việt Trần Yến Yến đã khẳng định, nàng trúng thưởng, xuyên qua. Chỉ là đầu óc một mảnh mơ hồ, không có một chút ký ức một đời này.
Từ việc tiểu nam oa gọi nàng là “Nương” đến xem, một đời này nàng không chỉ thành phụ nữ đã kết hôn, còn làm mẫu thân. Nhưng có người nói đầu óc nàng không rõ ràng lắm, nàng lại không quản được nước miếng chính mình, nguyên chủ tám phần thật sự là một ngốc tử.
Vừa rồi hẳn là “Anh hùng cứu mỹ nhân”, nàng là nữ khổ chủ. Chỉ là, nội dung vở kịch cũng không dựa theo có chút kịch bản như vậy mà phát triển tiếp, anh hùng mỹ nhân nhất kiến chung tình. Mà là, nàng là người ngốc là bùn, anh hùng là thiên thần là mây cao cao tại thượng. Đã khiến cho gặp nhau, cũng là trong tích tắc, về sau tạm biệt không hẹn gặp lại.
Nàng muốn nói chuyện, nhưng cuống họng căng lên, đầu lưỡi không lưu loát, “Ô ô” hai tiếng, lại cảm thấy nước miếng chảy ra.
Tiểu nam oa dùng tay nhỏ gầy như quả dưa của mình giúp nàng lau chùi miệng, sau đó lại lau một cái ở trên xiêm y của mình. Nói: “Nương đừng sợ, người xấu bị đánh chạy rồi.”
Tiểu thiếu niên lớn hơn một chút cũng nói: “Vừa rồi vài vị đại gia đánh mấy người xấu, cứu tỷ tỷ.”
Hai đứa bé trai muốn kéo nàng lên, Trần Yến Yến cũng muốn đứng lên, nhưng ba người dùng toàn bộ sức mạnh cũng không thể làm cho nàng đứng lên được.
Lúc này, một phụ nhân trung niên gần bốn mươi tuổi vọt tới. Bà bổ nhào vào bên cạnh Trần Yến Yến, ôm nàng vội la lên: “A Phúc, sao nương mới dời mắt một cái, đã không thấy tăm hơi ba người các con?”
Tiểu nam oa thẹn thùng nói: “Mỗ mỗ (Bà ngoại), con với tiểu cữu cữu bước đi theo nương của con, thế nào thì đi đến nơi này. Còn gặp được mấy kẻ xấu, cũng may có mấy vị đại gia hảo tâm đã cứu chúng con.”
Phụ nhân trung niên càng sợ hơn, lại hỏi Trần Yến Yến: “A Phúc, nói cho nương, con không sao chứ?”
Trần Yến Yến, không, hiện tại phải gọi Trần A Phúc, nàng tốn sức nâng cánh tay lên sờ sờ đầu, nói ra: “Đầu - - đau nhức.” Thanh âm như chiêng vỡ.
Nguyên chủ không chỉ cái đầu không rõ ràng lắm, động tác, nói chuyện đều không lưu loát, ngay cả đảo mắt đều có chút lao lực.
Vương thị sờ soạng cái ót Trần A Phúc một cái, có một cục u cỡ đầu ngón tay. Thấy không có đổ máu, chỉ có cục u nhỏ, thì cũng yên tâm. Nói: “A Phúc ngoan ngoãn, về nhà nương giúp con xoa xoa thì tốt rồi.” Giọng nói giống như là dỗ hài tử. Sau đó, đỡ Trần A Phúc đứng dậy.