Nông Kiều Có Phúc

Chương 536: Chương 536: Băn khoăn




Editor: ChieuNinh_dd.lequydon

Chạng vạng, thời điểm một nhà Sở Lệnh Tuyên đang muốn đi Vinh An Đường, Hòa vương gia dẫn động vật gia đến. Bởi vì Hòa vương gia ở một mình tại vương phủ quá cô đơn, Thất Thất, Hôi Hôi cùng một nhà Truy Phong hơn phân nửa thời gian đều ở tại chỗ đó bồi cậu. Hôm nay vừa tan học, cậu trở về phủ lĩnh động vật gia đến.

Cậu vừa nhìn thấy Sở Lệnh Tuyên, liền tiến lên cấp hắn làm cái chắp tay, cười tủm tỉm nói: “Nhạc phụ, chúng ta rất có duyên phận nha. Trước ta làm nghĩa tử của người, hiện tại lại làm con rể người.”

Chứng kiến tiểu tiểu Hòa vương gia kêu được long trọng như thế, Sở Lệnh Tuyên dở khóc dở cười. Hắn là tuyệt đối không nghĩ tới, tiểu thập nhất này từ nhỏ liền gây sự cùng bản thân, thế nhưng thành tiểu con rể của mình.

Tiểu tiểu thiếu niên trước mắt, mặc áo mãng bào, mang kim quan, tuấn mi lãng mục, răng trắng môi hồng, xinh đẹp đến không nói nên lời. Cậu còn là nhi tử thái hậu sủng ái nhất, đệ đệ Hoàng thượng sủng ái nhất, nghe nói Hoàng thượng ban thưởng cho cậu một tòa nhà lớn, còn có vô số vàng bạc châu báu...

Sở Lệnh Tuyên nói ra: “Ừm, xác thực có duyên phận.” Lại cực kỳ trịnh trọng nói: “Hòa vương gia và Yên Nhi cùng nhau lớn lên, biết rõ nàng ôn nhu, thiện lương, đơn thuần, không có một chút sức chiến đấu. Ta và A Phúc cũng chỉ có giao Yên Nhi cho ngài, mới yên tâm.”

Sở Lệnh Tuyên nói như thế, chính là không yên tâm. Hòa vương gia điều kiện quá tốt, nhớ thương cậu lại quá nhiều người, Sở Lệnh Tuyên sợ cậu sinh hoạt ở trong đống cẩm tú sẽ mất sơ tâm, khiến khuê nữ chịu ủy khuất. Trần A Phúc hoàn toàn tin tưởng cậu, nhưng Sở Lệnh Tuyên cũng không dám hoàn toàn tin tưởng.

Hòa vương gia mặc dù tuổi còn nhỏ, lại là từ nhỏ nhìn ánh mắt người khác mà lớn lên, nghe ra Sở Lệnh Tuyên ý ở ngoài lời. Cũng đặc biệt trịnh trọng nói: “Nhạc phụ cứ thoải mái, buông lỏng tinh thần, con từ nhỏ liền sợ nhất muội muội chảy nước mắt. Con sẽ không ủy khuất muội muội, cũng sẽ không khiến bất luận kẻ nào ủy khuất nàng.” Cậu không nói đúng là, mẫu thân và muội muội là nữ nhân xinh đẹp nhất trên đời, cũng là nữ nhân cậu thích nhất, không để cho các nàng chịu ủy khuất, là nguyện vọng từ nhỏ của cậu.

Đối với cậu trả lời thuyết phục, Sở Lệnh Tuyên coi như hài lòng.

Hòa vương gia lại chào hỏi Trần A Phúc và Sở Hàm Yên cùng với đệ đệ muội muội, cũng nói thời điểm nghỉ hưu mộc, thỉnh bọn họ đi Hòa vương phủ ăn cơm. Trong phủ mới tới một vị đầu bếp, làm món ăn có điểm đặc sắc. Mọi người cười cười nói nói, cùng đi Vinh An Đường ăn cơm tối.

Sở Lệnh Tuyên đi ở tuốt phía sau, chứng kiến hai tiểu ca cùng Tiểu Ngọc Nhi đuổi theo động vật gia vài ngày không gặp chạy trước tiên, tiếng cười đùa của hài đồng cùng tiếng chó sủa vang một đường. Hòa vương gia vẫn như mới trước đây, một tay kéo tay áo Trần A Phúc, còn gọi Sở Hàm Yên ở một bên kia của cậu, trước kéo tay áo tiểu cô nương, có lẽ cảm giác không được tốt, lại buông lỏng tay. Ba người bao phủ ở trong ánh nắng, cười nhẹ thì thầm, giống như mấy năm trước trên đường từ Đường Viên đi Phúc Viên.

Chứng kiến cảnh này, Sở Lệnh Tuyên yên tâm một chút. Hướng về phía phân tình “huynh muội” từ nhỏ của Hòa vương gia và Yên Nhi, cùng phân tình “mẫu tử” với A Phúc, còn có phẩm chất tốt đẹp của cậu, có lẽ sẽ không phải ủy khuất Yên Nhi đi? Diendanlequydon~ChieuNinh{}@$#^& D^d^l^q^d

Buổi tối, Sở Lệnh Tuyên cùng Trần A Phúc làm xong việc, hai người ôm nhau nói đến một việc trong nhà, cũng kể cả chuyện của Sở Hàm Yên.

Trần A Phúc biết rõ Sở Lệnh Tuyên băn khoăn, nói: “Yên Nhi đôn hậu lương thiện, tính cách lại mềm mại, gả cho người không biết thiếp đều không yên tâm. Nhưng cũng không thể không cho con bé lập gia đình đi? Như lập gia đình, tiểu thập nhất là thí sinh tốt nhất. Tiểu thập nhất là thiếp nuôi lớn, là đứa bé ngoan, rồi có tình cảm rất sâu với Yên Nhi. Khuyết điểm duy nhất của nó chính là điều kiện quá tốt, quá nhiều người nhớ thương nó. Chỉ cần nó toàn tâm toàn ý đối xử với Yên Nhi, hiện tại Sở gia lại tương đối được Hoàng thượng tín nhiệm, Hoàng thượng cùng thái hậu, hoàng hậu chắc chắn sẽ không bức nó nạp thiếp. Hiện tại muốn đề phòng chính là có một ít nữ hài dùng thủ đoạn, cũng may người ở bên cạnh nó đều đi được gần cùng chúng ta, thiếp cũng đã dặn dò qua rồi. Còn có, lại bồi dưỡng cho Yên Nhi nhiều thêm vài đầy tớ khôn khéo...”

Nàng không nói hết là, nếu như đích xác có người không biết xấu hổ, trước để người thu thập người đó. Người thu thập không được, liền để Kim Yến Tử thu thập. Vinh Chiêu còn là trưởng nữ tiên đế, không phải là bị Kim Yến Tử thu thập đến đầy bụi đất?

Nghe Trần A Phúc nói, Sở Lệnh Tuyên rất cảm động. Hôn gò má nàng một cái nói: “Yên Nhi có hôm nay, nhờ có nàng. Chuyện của con bé nàng còn quan tâm hơn ta người phụ thân này, khó cho nàng.”

Trần A Phúc cười nói: “Yên Nhi đáng được người yêu thương, thiếp vẫn luôn coi ncon bé như con gái ruột, nó cũng coi thiếp như thành mẹ ruột. Tình cảm mẹ con bọn thiếp, thâm hậu tựa như tình cảm mẫu tử cùng tiểu thập nhất. Đợi khi con bé lập gia đình, tahiếp còn sẽ lấy bạc riêng tư của thiếp cho nó đồ cưới...”

Ngày hôm sau, Hoàng thượng ở trên Kim Loan Điện luận công ban thưởng, phong thưởng Sở Nghiễm Khai, Sở Lệnh Tuyên một ít tướng lãnh lập công lớn. Đồng ý Sở Nghiễm Triệt truyền tước vị Vĩnh An hầu cho nhi tử Sở Lệnh Tuyên đồng thời, lại ban thưởng “Kim thư thiết khoán” cho Sở Nghiễm Triệt.

Trên Kim Loan Điện, ba nam nhân Sở gia, Sở Nghiễm Triệt không có bất kỳ chức vụ, Sở Nghiễm Khai chỉ có một cái chức suông thái bảo từ nhất phẩm, Sở Lệnh Tuyên chỉ là một võ quan từ nhị phẩm. Nhưng tất cả văn võ đại thần cũng không dám coi nhẹ ba nam nhân này, bởi vì vì bọn họ cũng đều biết, ba nam nhân này là tướng tài tâm phúc được Hoàng thượng coi trọng nhất. Một khi triều đình có việc, lời Sở Nghiễm Triệt nói có phân lượng nhất, Sở Nghiễm Khai rất có thể lần nữa nắm giữ ấn soái, Sở Lệnh Tuyên lại là tiền đồ cao xa...

Buổi chiều, thánh chỉ phong tam phu nhân cùng Trần A Phúc làm phu nhân Tây Tiến Hầu, phu nhân Vĩnh An hầu cũng đến Sở gia. Sở Lệnh Tuyên kế vị thành trẻ tuổi nhất Sở gia, Trần A Phúc cũng thành hầu phu nhân trẻ tuổi nhất.

Sở Lệnh Tuyên thành Vĩnh An hầu, cũng liền thành chủ nhân Hầu phủ này. Sở Nghiễm Triệt thành lão hầu gia, lão hầu gia trước kia thành lão lão hầu gia, người gọi “Lão thái gia“.

Lão hầu gia mới nhậm chức vừa hồi phủ, liền đề xuất dọn nhà. Ông chuyển ra An Vinh Đường, mang vợ chồng Sở Lệnh Tuyên vào.

Sở Nghiễm Triệt ở chỗ ngoại viện có sân nhỏ, gọi là Cẩn Viện, về sau nếu như ở tại Hầu phủ, liền ở đó. Nhưng nội viện cũng phải có sân nhỏ, ông còn có một hy vọng xa vời, nếu như La thị trở về, cũng có chỗ ở.

Cùng lúc đó, một nhà nhị phòng cũng bắt đầu dọn nhà. Mặc dù Nhị lão gia cực kỳ không thoải mái toàn bộ sản nghiệp trong nhà giao cho nhi tử quản lý, nhưng cũng không có biện pháp, bởi vì lão thái gia cùng Sở Lệnh An đã lặng lẽ thượng đương ở trong nha môn. Càng làm ông ta tức giận là, một phòng này của mình được chia năm vạn lượng bạc hiện ngân, cha già thế nhưng không cho tiền riêng. Hơn nữa, những bạc này còn phân cho Sở Lệnh Kỳ một vạn lượng, lại tốn hơn một nửa mua tòa nhà lớn cùng một chút đất đai, còn dư lại không đủ hai vạn lượng bạc. Nếu như mình muốn tiêu bạc khoản lớn, còn phải từ lão thái gia đồng ý. Ông ta tức đòi mạng, chỉ vụng trộm đánh Sở Lệnh An một trận, cũng không có biện pháp khác. ChieuNinh~^&*dien~dan~lequydon{}:D^d^l^q^d

Lý thị ngược lại vô cùng cao hứng nhi tử quản sản nghiệp, bà ta mất hứng là lão gia tử trực tiếp phân thứ tử ra ngoài, còn cho một vạn lượng bạc cùng hai ngàn mẫu đất đai, một cửa hàng, một cái thôn trang, dụng cụ vật trang trí bao nhiêu. Nếu là bà ta phân, mấy ngàn lượng bạc liền xua đuổi rồi.

Mà Tam lão gia cùng tam phu nhân mặc dù kêu người chuẩn bị ra Tây Tiến Hầu phủ, rất nhiều thứ chuyển đi vào, người lại không vội mà chuyển. Tam lão gia cảm giác mình rất ít ở bên cạnh cha già hiếu kính, muốn đợi đến khi ông triệt để cùng đại ca đi nông thôn ở sau đó lại dọn nhà.

Hết chương 535.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.