Nông Kiều Có Phúc

Chương 27: Chương 27: Chương 26: Ra cửa




Trần A Phúc nghĩ đến lời nói ấm ức của lão phu nhân vì A Lộc, lại ôm A Lộc nói: “A Lộc, thực xin lỗi, tỷ tỷ và Đại Bảo chia một mẫu đất của đệ.”

A Lộc cong miệng nói: “Tỷ tỷ nói lời này đệ không thích nghe. Tỷ là tỷ tỷ của đệ, Đại Bảo là cháu ngoại trai của đệ, đệ vốn nên chăm sóc hai người. Tỷ tỷ yên tâm, chờ đệ lớn lên có tiền đồ, sẽ kiếm tiền nuôi sống hai người, còn sẽ xây căn nhà lớn cho hai người.”

Thật sự là đứa bé ngoan.

Trần A Phúc đặc biệt cảm động, dùng sức ôm cánh tay hắn, nói: “Được, tỷ tỷ chờ ngày đệ đệ có tiền đồ.”

Vương thị trở về, đặc biệt làm cho Trần Danh cùng Trần lão thái mỗi người một chén canh bí đao thịt viên. Trần lão thái không ăn, nói để chén canh thịt đó lại cho Trần Danh buổi tối ăn.

Hôm sau, mưa cuối cùng ngừng, ánh nắng tươi sáng, bầu trời vô ngần bay vài đám mây trắng, xanh thẳm mà xa xăm.

Vương thị đi thị trấn mua dược cho Trần Danh, hai đứa bé đọc sách một canh giờ, Đại Bảo vừa muốn đi ra ngoài khoe khoang quần áo mới một chút, còn muốn kéo tiểu cữu cữu cùng đi. Nhưng A Lộc không muốn đi, Trần Danh lại đang bện mấy cái giỏ nhỏ, hắn phải giúp xử lý những thứ cỏ thừa ở bên ngoài, còn muốn giúp việc cho Trần Danh.

Đại Bảo vừa cảm thấy phải ở nhà làm việc, hiện tại quả là muốn đi ra ngoài khoe khoang, rất là rối rắm.

Trần A Phúc cười nói: “Nương muốn đi thăm ruộng rau một chút, nhổ cỏ bên trong đất, lại hái một ít rau ăn trở về ăn. Đại Bảo dẫn nương đi, được không?”

Đại Bảo cười cong mắt, lập tức nói: “Đại Bảo không phải là đi chơi, là theo nương cùng đi đất trồng rau làm việc.” Nó lại đi dưới lò sờ soạng một cái, còn muốn bôi đen mặt mẫu thân.

Trần A Phúc lắc đầu cười nói: “Nương hết bệnh rồi, không cần phải bôi đen mặt.”

Nàng đã hỏi thăm rõ ràng tình huống trong thôn, dân phong cái thôn này coi như thuần phác, tuyệt đại đa số thôn dân đều là công dân lương thiện tuân thủ kỷ cương pháp luật. Mặc dù có vài người gieo họa như vậy, cũng không dám làm chuyện gì xấu ban ngày.

Huống chi, hiện tại nàng đi đứng đã rất linh hoạt, cãi nhau, chạy trốn, thậm chí đánh nhau cũng không thành vấn đề.

Trần Danh còn có chút không yên lòng, Trần A Phúc nói: “Con hết bệnh rồi, dù sao cũng phải một mình đi đối mặt với cuộc sống. Nếu như ngảy cả cửa nhà cũng không dám ra ngoài, về sau làm sao có thể tự lập môn hộ?”

Trần Danh cảm thấy việc này có lý, cũng không cản nàng nữa.

Trần A Phúc mặc một bộ áo màu xanh sẫm, váy dài màu lam, tóc búi “tròn nhỏ” gọn gàng, khuôn mặt trắng trong thuần khiết, dắt Đại Bảo đi ra ngoài. Trên cánh tay nàng còn treo một cái rổ rau, trong giỏ đựng một cái xẻng sắt nhỏ. Cái xẻng sắt nhỏ này vừa có thể làm cỏ, cũng có thể làm vũ khí.

Mẫu tử hai người ra cửa đi về phía đông. Ai gặp phải cũng chào hỏi cùng Đại Bảo, khen cu cậu quần áo mới đẹp mắt, ánh mắt lại đều không ngoại lệ ngắm tới trên người Trần A Phúc, trong mắt vừa có tìm tòi nghiên cứu lại tràn ngập tò mò.

Lúc này Trần A Phúc quần áo sạch sẽ, không giống như trước kia mặt hoa như hát hí khúc, con mắt cũng không si ngốc, khóe miệng còn mang ý cười. Cho dù là mười dặm tám thôn, cũng tìm không ra tiểu nương tử càng đẹp mắt như nàng. Mấu chốt là trên người nàng có một loại ý vị đặc biệt, không giống nữ nhân nông thôn. Mặc dù một vài người đều biết rõ Trần A Phúc hết bệnh, nhưng chứng kiến tiểu nương tử xinh đẹp nhẹ nhàng khoan khoái dạng này vẫn là giật mình không nhỏ.

Theo người chào hỏi Trần A Phúc, Trần A Phúc sẽ lễ phép chào lại, không chào hỏi, Trần A Phúc sẽ cười cười với người ta. Đây là lần đầu nàng lấy diện mạo vốn có thể hiện thái độ, còn muốn cho người ta giữ ấn tượng tốt, về sau nàng chính là muốn sinh hoạt lâu dài ở đây.

Dưới tàng cây hòe già cửa thôn, có mấy phụ nhân lớn tuổi đang ngồi tán gẫu. Chứng kiến Trần A Phúc như thế, cũng đều thất thần.

Ánh mắt mấy phụ nhân đó không hề cố kỵ nhìn xem Trần A Phúc chằm chằm, trong miệng lại nói cùng Đại Bảo: “Đại Bảo, ngươi dẫn nương đi chơi?”

Đại Bảo biết rõ mấy phụ nhân kia đều là người nhiều chuyện, không muốn nhiều lời, lễ phép chào hỏi người: “Dạ, nương ta hết bệnh, ta dẫn nàng đi đất trồng rau nhà ta làm cỏ, lại hái chút rau.” Liền kéo Trần A Phúc đi ra ngoài thôn.

Chúng phụ nhân lại bảy miệng tám lời tìm lời nói cùng Trần A Phúc.

Trần A Phúc mặc dù không thích ánh mắt bọn họ, nhưng vẫn lễ phép trả lời vài câu lời nói, liền bị Đại Bảo lôi đi.

Bọn họ vừa đi không xa, đã nghe thấy mấy người kia lớn giọng nghị luận.

“A, không nghĩ tới A Phúc ngốc lớn lên còn đẹp như thế.”

“Đẹp thì đẹp, chỉ là con mắt có chút thô, giọng cũng không dễ nghe, rất thô, như nam nhân.”

“Đúng là thô một chút, nhưng chậm rãi, vừa nghe là biết tính tình tốt.””A, cho dù nàng ta không ngốc, phản ứng cũng không thể nào giống như người bình thường, cũng không phải là chậm rãi rồi. Ngược lại nàng ta nghĩ nhanh, mau đúng không?”

...

Trần Đại Bảo vểnh cái miệng nhỏ nhắn lên, mất hứng nói: “Nương, những người kia thật đáng ghét nha.”

Trần A Phúc ngược lại nghĩ thông, ai mà không nghị luận người khác ở sau lưng, huống chi là vài thôn phụ lắm mồm. Cười an ủi Đại Bảo: “Mấy người đó thôn phụ lớn tuổi, chúng ta không chấp nhặt cùng các bà.”

Mới ra cửa thôn, đã nhìn thấy một phụ nhân thanh tú hơn hai mươi tuổi cầm lấy chậu đi tới bên này, nàng mới vừa giặt giũ quần áo ở bên dòng suối nhỏ ngoài thôn.

“Ngô đại nương.” Trần Đại Bảo cách thật xa đã chào hỏi, giọng nói mang thân mật. Phụ nhân này là nương tiểu Thạch Đầu bạn tốt Trần Đại Bảo, tức phụ Ngô Trường Căn, ngẫu nhiên sẽ đến Trần gia thỉnh giáo nghề thêu với Vương thị. Nàng còn có một thân phận, chính là tẩu tử của chàng trai Ngô Trường Sinh mà Trần A Cúc ái mộ.

“A, hôm nay Đại Bảo mặc quần áo mới, thật là tuấn tú.” Tức phụ Trường Căn cười nói, lại cười nói với Trần A Phúc: “A Phúc muội tử ra ngoài đi dạo?”

Đây là một người mà trừ người nhà cùng Trần A Quý ra, nói chuyện cùng nàng hòa khí nhất. Trong mắt tuy có tìm tòi nghiên cứu, lại không có ác ý. Trần A Phúc đối với nàng rất có cảm tình, cười nói: “Vâng, cùng Đại Bảo đi đất trồng rau.”

Tức phụ Trường Căn lại cười nói: “Đại Bảo và tiểu Thạch Đầu chơi thân với nhau, về sau A Phúc muội tử không bận rộn thì thường đến nhà ta cùng lê la tán dóc.”

“Được.” Trần A Phúc gật đầu cười nói.

Đất trồng rau nhà nàng cách cửa thôn không xa, có chừng hai phần đất, dùng hàng rào vây quanh, trồng cải trắng, dưa chuột, rau hẹ, bí đao, cà và rau xanh.

Bên cạnh đất trồng rau, còn có mấy khối đất trồng rau của nhà người khác, đều dùng hàng rào vách ngăn cách. Rất nhiều nhà trong thôn, nếu như sân nhỏ nhà mình rộng, thì sẽ trồng ít rau dưa trong hậu viện, còn như sân nhỏ nhị phòng Trần gia đích xác quá nhỏ, mới có thể trồng ở bên ngoài.

Trần A Phúc đứng ở bên trong đất trồng rau nhìn chung quanh một chút, phía nam cách đó không xa chính là đầu thôn Đông, còn có thể thấy sân nhỏ nhà nàng. Phía bắc và phía tây, đều là mảng lớn đất đai, chỉ là phía bắc cùng phía tây phần lớn là ruộng cạn, phía đông là ruộng lúa, trong ruộng mạ đã mọc cao đến gần nửa thước.

Lại nhìn qua hướng đông, nơi hết tầm mắt trong mảng lớn cây xanh thấp thoáng có một tòa nhà lớn, tường rào màu trắng thật dài cùng ngói màu xanh than thật bắt mắt.

Trần A Phúc chỉ chỗ đó hỏi: “Đó là đâu?”

Trần Đại Bảo nói: “Nghe nói nơi đó là thôn trang quan đại gia, ngẫu nhiên sẽ còn có chỗ ở quý nhân. Nương đừng đến đó, trêu chọc quý nhân, là sẽ bị đánh.” Tới bây giờ cu cậu vẫn còn nhớ tới nương bị ác nhân bắt nạt ở thị trấn, lòng vẫn còn sợ hãi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.