Nông Kiều Có Phúc

Chương 4: Chương 4: Con nuôi




Trần Danh áy náy nói: “Đều là bệnh của ta làm liên luỵ nàng cùng cái nhà này. Nếu không, dựa vào một tay thêu giỏi của nàng, cuộc sống trong nhà hẳn là khá giả được ngay.”

Vương thị sẵng giọng: “Xem quản gia nói này, nếu không có chàng, cái nhà này của chúng ta cũng vượt qua. Chính là bởi vì có chàng, chúng ta mới có thể trôi qua thật tốt. Đặc biệt là A Phúc, nàng nên hiếu thuận nhất chính là chàng...”

Trần Đại Bảo vội nói: “Không chỉ có nương con phải hiếu thuận ông ngoại, con cũng muốn hiếu thuận ông ngoại.”

Mấy người tán gẫu một hồi, Vương thị thêu hoa, Trần Đại Bảo thì dắt Trần A Phúc đi tây phòng nghỉ ngơi. Trần Danh, Vương thị dẫn A Lộc ở tây phòng, Trần A Phúc cùng Trần Đại Bảo ở đông phòng.

Đông phòng gần cửa sổ cũng là một cái giường lớn, đuôi giường hai cái tủ, trên đất là một cái bàn hỏng, hai cái băng ghế.

Trần Đại Bảo cởi giầy bò lên giường, từ bên trong tủ giường lấy ra một cái đệm trải ở trên giường, trên đệm giường là một cái tròng vòng tròn, hẳn là kiệt tác của nó, cũng không loại trừ có công lao nguyên chủ. Cũng không trải bằng, nhăn nhăn nhúm nhúm, lại còn nghiêng lệch.

Nó đứng ở trên giường nói: “Nương lại đây, Đại Bảo cởi áo giúp người.”

Nét mặt già nua của Trần A Phúc lại ửng hồng, nói: “Nương - - tự mình làm.” Nói là nói như thế, vẫn đi đến bên cạnh nó.

Trên người nàng mặc áo nhỏ màu lam nghiêng tà, không phải là dây buộc, mà là cài khuy. Khuy cài rất nhỏ, lại chặt, không dễ dàng cởi ra. Trần A Phúc nâng cánh tay lên mất sức hồi lâu, mới cởi bỏ hai cái, khác đều là Đại Bảo cởi ra.

Hệ váy dây lưng là nút dải rút, dễ cởi. Nàng kéo một cái liền mở ra, váy bỗng chốc trượt xuống dưới đất. Nàng ngồi trên giường, Đại Bảo lại xuống giúp nàng nhặt váy lên.

“Nương nằm lên giường nghỉ ngơi một chút, trong nhà không có củi lửa, con và tiểu cữu cữu đi nhặt một ít.” Trần Đại Bảo vừa nói, vừa giúp Trần A Phúc đắp chăn. Thời điểm đi, còn cầm xiêm y bẩn ra ngoài, đóng kỹ cửa lại.

Đây là cuộc sống quẫn cảnh như thế nào mới có thể bức tiểu hài tử thành dạng như thế này! Lòng Trần A Phúc chua xót không thôi.

Xung quanh bỗng chốc yên tĩnh, chỉ có xa xa tiếng chó sủa cùng tiếng cười đùa nhóm hài đồng ngẫu nhiên truyền đến.Trần A Phúc nhắm mắt lại, sửa sang lại một phen chuyện trước cùng sau khi xuyên việt.

Đời trước, nàng danh nghĩa có một căn nhà hai phòng, một chiếc xe, mười mấy vạn gửi ngân hàng... Không đúng, còn có Lưu Húc Đông đưa một nhà ba phòng ở, một trăm vạn gửi ngân hàng. Cộng những thứ này lại có ít nhất mấy trăm vạn nhân dân tệ, không biết là tất cả thuộc về chính phủ hay là thuộc về cho nhóm em trai em gái họ trước đến giờ không liên lạc qua cùng nàng. Nếu như lập được di chúc thì tốt rồi, quyên hết những tiền này cho cô nhi viện.

Chỉ là, những thứ này đã không phải là chính mình có thể khống chế.

Kiếp này, nàng xuyên việt đến trên người một si nữ, năm nay mười lăm tuổi, có phụ có mẫu có đệ đệ có nhi tử. Từ tình huống nàng hiểu rõ mà xem, thôn các nhà nàng ở gọi thôn Hưởng La, cách thị trấn Tam Thanh hơn mười dặm, giao thông tiện lợi. Nhìn thấy trên đường mảng lớn đồng ruộng mọc tươi tốt, ở đây được cho là đất lành, có vẻ có dư dả.

Trong nhà mặc dù có ba mẫu ruộng cạn, nhưng thân thể phụ thân không tốt, mẫu thân phải làm việc thêu thùa kiếm tiền, đệ đệ mới mười tuổi, Đại Bảo mới bốn tuổi, đất đai thì để đại bá Trần Nghiệp trồng trọt, hàng năm giao địa tô sáu phần cho nhà họ.

Việc thêu thùa của mẫu thân Vương thị vô cùng tốt, thêu ngày thêu đêm, một tháng có thể kiếm sáu, bảy trăm văn tiền, so với thu nhập của vài nhà tất cả lao động đều cao hơn. Cho nên mới có thể nuôi sống người một nhà, còn có tiền chữa bệnh bốc thuốc cho Trần Danh bệnh nặng cùng Trần A Phúc si ngốc.

Nhưng con mắt Vương thị không tốt lắm, cận thị, còn sợ ánh sáng. Đây hẳn là dùng mắt quá độ mà ra, tiếp tục như vậy nữa, dùng không được vài năm thì sẽ bị mù.

Thể cốt Trần Danh thì khá hơn chút, có thể bện một ít giỏ cỏ mũ rơm giầy rơm, cũng kiếm không được mấy văn tiền. Trong nhà còn có năm con gà mái, trứng đẻ ra chủ yếu bổ thân thể cho Trần Danh cùng Trần A Phúc, có lúc hai đứa bé cũng có thể ăn một cái. Có thân nãi (bà nội ruột), đi theo đại bá. Nhà đại bá có ba đứa con, đại nhi tử Trần A Quý hai mươi hai tuổi, lấy vợ là Cao thị. Nhị khuê nữ gọi Trần A Lan, mười lăm tuổi, giống như cuối năm nay sẽ lập gia đình. Tam khuê nữ gọi Trần A Cúc, mười hai tuổi. Trần A Quý lại có một trai một gái, nhi tử Trần Đại Hổ năm tuổi, nữ nhi Trần Đại Nha ba tuổi.

Còn có một Tam thúc Trần Thực, ở phủ thành làm mua bán nhỏ, người một nhà đều ở phủ thành, lúc mỗi cuối năm mới có thể trở về ở hơn nửa tháng.

Cho tới bây giờ, Trần A Phúc chỉ nắm giữ bấy nhiêu tin tức như thế.

Đúng rồi, còn có Yến Tử kia, chính là Yến Tử đời trước trước khi chết xuất hiện ở đầu óc nàng, còn nói lời nói không giải thích được với nàng. Kỳ quái, đời trước nàng nằm mơ ngẫu nhiên cũng sẽ mơ về nó. Chỉ là, trong mộng nghe không hiểu tiếng chim nó nói, chỉ thấy nó khi thì bay tới bay lui, khi thì ríu ra ríu rít kêu loạn, đặc biệt táo bạo. Tiếng kêu Yến Tử hẳn là đặc biệt ôn nhu nỉ non, mà Yến Tử này lại cứ thế kêu lên ngôn ngữ chim sẻ.

Mơ mơ màng màng ngủ, nàng lại mộng đến Yến Tử kia. Lông vũ màu lam đen, còn phát ra ánh sáng trong suốt, lông trên ngực và bụng là màu vàng kim, mỏ nhọn cũng là màu vàng kim. Nó đang dùng tròng mắt nho nhỏ lớn hơn hạt đậu xanh không được bao nhiêu quăng dao găm, miệng nhỏ khi đóng khi mở mắng: “Ta tra (tiếng chim chửi @@)! Ngốc, ngốc tử, còn đoản mệnh. Phí công đi theo cô một đời, một ngày cũng chưa thấy qua, cũng không mò được vàng cho dù một phần nhỏ, ngày ngày ở phòng cũ. Còn làm hại ta không thấy được minh châu Dubai trong truyền thuyết, không thấy được viện ca kịch Sydney, còn có ổ chim, thật sự là tức chết ta. Ta thì thầm thì thầm tra...”

Bỏ qua nội dung không hữu hảo, âm sắc như nãi oa nhi, mềm mại, dễ nghe cực kỳ.

Chỉ là tròng mắt màu xanh biếc thật đáng sợ, tràn ngập hận ý, ánh mắt tựa như một cây đao laser xanh lá bắn hàn quang ra bốn phía, bay loạn ở trước mắt Trần A Phúc.

Trần A Phúc bỗng chốc bị sợ mà tỉnh giấc. Mở mắt ra, còn có hoảng hốt một hồi. Nhìn sang phòng ở rách nát, ngửi đệm chăn có mùi thối nước tiểu, nàng đã xuyên việt.

Đang còn muốn ngẫm lại con tiểu Yến Tử kỳ quái kia, lại nghe tiếng xắt thức ăn truyền đến từ trong phòng bếp và tiếng nói chuyện mơ hồ của Vương thị cùng Trần Danh.

Vương thị nói: “... Ban đầu, nghĩ tới A Phúc si ngốc ngơ ngác, hành động lại không lưu loát, gả ra ngoài thì chịu tội. Liền muốn để cho nó cả đời không lấy chồng, do nhà mẹ đẻ nuôi sống. Tuy nói A Lộc tốt, nhưng lại sợ tương lai nó thú (cưới) tức phụ không tốt, làm cho A Phúc nhận tức giận... Vừa vặn ta nhặt Đại Bảo trong rừng, liền muốn để cho A Phúc nhận Đại Bảo làm con trai, tương lai lại lập cho nó một nữ hộ, mang nhi tử cùng nhau sinh sống. Chờ chúng ta chết rồi, A Phúc không đến mức chịu khổ, có người cung cấp nuôi dưỡng nó, hiếu thuận nó, sau khi chết còn có thể hưởng thụ hậu nhân tế bái. Nhưng bây giờ, bệnh A Phúc thế nhưng khá hơn, nếu như triệt để khỏe lại, vậy vẫn là lập gia đình tốt hơn. Kéo Đại Bảo theo, làm sao nó tìm được đến người trong sạch đây?”

Trần Danh suy nghĩ một chút, nói: “Nếu là như vậy, chúng ta liền nhận Đại Bảo làm con trai, dạng này thì Đại Bảo cũng không phải là liên lụy A Phúc, về sau có lẽ còn có A Phúc cùng A Lộc giúp đỡ. Đứa bé kia thông minh, lớn lên nhất định sẽ có tiền đồ.”

Vương thị vừa nghĩ cũng đúng, cười nói: “Vẫn là quản gia có biện pháp, như vậy thì không thể tốt hơn. Đại Bảo mặc dù là nhặt được, nhưng chúng ta nuôi dưỡng nó bốn năm, cũng có tình cảm, ta thật sự coi nó như cháu ngoại ruột. Đứa bé kia lại thông tuệ không thôi, còn hiểu chuyện, hiếu thuận A Phúc giống như trở thành thân nương.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.