Nông Kiều Có Phúc

Chương 18: Chương 18: Duyên phận mẫu tử.




Nhìn thấy cái sọt may vá rập khuôn theo một kiểu, Trần A Phúc nghĩ đến những cái rương hình thức đóng nắp đời trước. Nếu như thay đổi rương đóng nắp đổi thành giỏ may vá, có thể đẹp mắt hơn cái sọt may vá thời đại này gấp trăm lần không chừng.

Những cái rương đóng nắp kia mặc dù ny lon chiếm đa số, nhưng có chuẩn tắc vải bố, hoặc là dùng bố trang trí hàng mây tre lá hoặc là giỏ nhỏ đồ tre trúc. Ny lon khẳng định đừng nghĩ tới rồi, vải bố thuần khiết chừng mực chứa không được bao nhiêu thứ, trong nhà lại có Trần Danh dạng nhân tài này, nàng liền lựa chọn hình thức giỏ nhỏ vải bố cùng hàng mây tre lá kết hợp.

Nàng nghĩ trước chỉ làm ra hai loại hình thức, những thứ này đơn giản, người khác bắt chước được nhanh. Lần lượt đẩy ra sản phẩm mới, có thể kiếm nhiều một chút. Loại vật này, kiếm nhiều tiền là không thể nào, nhưng dựa vào mới lạ đánh vào ánh mắt, tiền lẻ nhất định sẽ lợi nhuận một ít.

Nàng nói giỏ may vá dùng vải bố trang sức như thế nào, còn nói túi may vá không đồng một dạng cùng với thời đại này, cũng chỉ có hai hình thức. Chính là phảng phất giống như túi đựng đồ may vá đời trước, bên trong vừa thiết kế địa phương đựng kim băng, chỉ và chổ đính kim, cũng thiết kế địa phương đựng kéo nhỏ hoặc là mũi dùi hài. Khép lại túi là một cái khuy cài thủ sẵn xinh đẹp, sau khi mở ra trên vải bằng phẳng rộng rãi lại thêm mấy thứ bọc nhỏ hoặc là dây vải, có thể đựng hoặc là cố định rất nhiều vật nhỏ của việc thiêu thùa may vá, vừa sạch sẽ lại mỹ quan rất khác biệt. Hai hình thức cũng tạm được, chỉ là một cái là hình chữ nhật, một cái là hình tròn.

Nguyên liệu túi thiêu thùa may vá cần rất nhiều vải vóc, giỏ thiêu thùa may vá không cần vải bố quá tốt, màu sắc tươi đẹp một chút là được. Trên mặt lại may chút vải vụn cắt thành hoa cùng lá, hoặc là động vật nhỏ. Dạng này vừa rất khác biệt, lại giảm đi phiền toái thêu hoa, tiết kiệm thời gian.

Vương thị là tú nương, đối với những thứ tốt đẹp lĩnh ngộ được nhanh, nghe lời Trần A Phúc nói mới lạ không thôi, con mắt đều sáng lên. Tuy nói còn chưa thấy được hiện vật, nhưng nghĩ tới thôi cũng rất khác biệt, đẹp mắt.

Bà ngạc nhiên mừng rỡ nói với Trần Danh: “Quản gia, loại cái sọt may vá cùng túi may vá này xác thực so với chúng ta bây giờ dùng thì đẹp mắt hơn nhiều, nhất định có thể bán cái giá tốt.”

Trần Danh nghe Vương thị như thế nói, cũng cao hứng, nói: “Vậy chúng ta liền làm nhiều một chút, ngày mười chín đều cầm đi bán. Những thứ này người ta học nhanh, nếu như học xong, chúng ta cũng không bán được giá nữa.”

Trần A Phúc gật đầu nói đúng, rồi nói với Vương thị: “Nương, mấy ngày nữa thời điểm nương đi giao đồ thêu, mua nhiều vải lẻ dễ nhìn hoặc là vải vụn trở về. Nương tiếp nhận việc thêu thùa ít hơn một chút, đầu ngón tay của con hiện tại không quá linh hoạt, rất nhiều việc còn muốn nương giúp đỡ làm.”

Mua vải lẻ cùng vải vụn Vương thị đáp ứng thống khoái, trong phường thêu không thiếu nhất chính là hai thứ đồ này. Nhưng bà không muốn nhận ít hàng thêu, nghĩ mỗi ngày ban đêm lại làm trễ một chút.

Trần Danh khuyên nhủ, “Hiện tại nàng đã làm cực kỳ muộn, lại làm muộn nữa, sợ là thân thể chịu không được. Nghe A Phúc đi, nhận việc thêu thùa ít một chút. Mười chín tháng sáu không chỉ Linh Ẩn Tự sẽ đến rất nhiều nữ khách hành hương, khách hành hương Ảnh Tuyết Am cách nó không xa cũng không sẽ không ít. Nàng cũng nói cái loại giỏ châm tuyến cùng túi may vá đó rất khác biệt khẳng định dễ bán, chỉ sợ so với việc thêu thùa của nàng còn kiếm được nhiều hơn.”

Trần A Phúc cho Trần Danh một cái khen ngợi ở trong lòng, đến cùng là học trò nhỏ, tâm tư đủ linh hoạt.

Nàng thấy Vương thị còn có chút do dự, liền vuốt tóc để chỏm của A Lộc cười nói: “Lần này tranh thủ kiếm nhiều thêm chút tiền, nhanh chóng dẫn đệ đệ đi phủ thành xem chân. A Lộc tuấn tú như thế, lại thông minh, tương lai là phải khảo tú tài, cũng không thể liên tục què nữa.”

A Lộc què chân là đau đớn sâu nhất trong nội tâm Vương thị, nghe lời nói này, thì liên tục không ngừng đáp ứng.

Người một nhà nghĩ đến tiền cảnh tốt đẹp, đều là vui mừng khôn xiết, hai đứa bé lại cười đến thấy răng không thấy mắt.

Sau đó, người một nhà liền công việc lu bù lên. Trần A Phúc ngày ngày vội vàng làm các loại vận động bình phục, kiêm làm chỉ đạo nghệ thuật cho Trần Danh cùng Vương thị. Trần Danh ở dưới tình huống thân thể cho phép, càng không ngừng bện giỏ nhỏ. Vương thị ban ngày làm việc thêu thùa, buổi tối thì thiêu thùa túi may vá và dùng vải bố trang trí giỏ may vá. A Lộc và Đại Bảo ngày ngày vội vàng tìm cành lá hương bồ chất lượng tốt cùng cành liễu mảnh khắp nơi, còn có chính là kiểm tra giỏ nhỏ Trần Danh bện ra, lấy đi cỏ mịn xuất hiện hoặc là kết lấy bên trong giỏ đi, đến thời điểm dùng bố che chắn thì nhìn không thấy. Lần này bọn họ đi là đi con đường cao cấp, nhất định phải tốt đã muốn tốt hơn.

Còn có chính là, Trần Đại Bảo so với trước lại càng dính Trần A Phúc hơn, mỗi ngày đi ngủ đều muốn treo ở trong ngực nương ngủ. Hiện tại tời đã bắt đầu nóng lên, bị ôm ra mồ hôi Trần A Phúc chỉ có chờ cu cậu ngủ rồi mới ôm nó xa một chút. Nhưng đợi đến ngày hôm sau tỉnh lại, nó lại treo ở trong ngực nàng.

Trần A Lộc càng thêm dính tỷ tỷ, không có việc gì thì chui vào đông phòng.

Trong bận rộn thêm vui vui vẻ vẻ, ngày nhoáng một cái đã đến tháng năm.

Thân thể của Trần A Phúc đã tốt hơn rất nhiều. Đầu tiên là nói chuyện có thứ tự, cắn chữ rõ ràng, cũng không nói lắp, chỉ là thanh âm tương đối trầm thấp, thuộc về âm nữ trung. Nếu như ở kiếp trước, người phương tây liền thích nghe loại thanh âm này, nói là có từ tính. Nhưng cái thời đại này người ta không thưởng thức, cảm thấy thô, như thanh âm nam nhân.

Thân thể của nàng cũng linh hoạt nhiều, có thể tự nhiên khom lưng, ngồi xổm xuống, đứng dậy, còn có thể giúp làm nhóm lửa, giẫm thức ăn cho gà, phơi nắng xiêm y, một ít công việc đơn giản quét dọn vệ sinh này. Còn để Vương thị dạy nàng bện dây, cái này vừa có thể làm trang sức cho giỏ may vá cùng túi may vá, cũng là đang rèn luyện các đốt ngón tay của nàng. Hiện tại ngón tay nàng còn không quá linh hoạt, không dám động châm.

Còn có chính là đôi mắt nàng lại linh động rồi, da thịt trên mặt hoặc là nói vẻ mặt cũng càng tự nhiên, liền lộ ra nàng càng thêm xinh đẹp so với trước kia.

Đối với nàng tiến bộ từng chút từng chút, người một nhà đều vui vẻ dị thường. Nhưng nhìn đến tướng mạo tinh xảo của nàng, dáng người nhẹ nhàng, ý nhị khác, phu thê Trần Danh lại có một ít lo âu. Khuê nữ đẹp mắt như thế, bị người xấu nhớ thương thì nên làm sao.

Đặc biệt là Vương thị, trong lòng lại là sóng to gió lớn. Trời ơi, vì sao trước kia mình không chú ý tới, khuê nữ này thế nào lại lớn lên giống hắn như vậy. Về sau, sẽ không sẽ bị người ta nhìn ra manh mối chứ? Nếu như quản gia cũng nhìn ra, có thể không còn thích khuê nữ này nữa hay không?

Bà biết rõ, Trần Danh thời điểm trước kia nghiên cứu học hỏi, đã gặp qua Trần Thế Anh.

Trần Danh nhìn ra Vương thị lo lắng, lén lút an ủi bà nói: “Mặc kệ A Phúc lớn lên giống ai, đều là thân khuê nữ ta thương từ nhỏ tới lớn. Trước ta yêu thương nó, về sau vẫn sẽ yêu thương nó.”

Vương thị cảm động đến chảy lệ, nói ra: “Quản gia, cảm ơn chàng.”

Trần Danh nói: “Muốn cảm ơn thì phải là ta, nàng vì cái nhà này, ngày ngày đêm đêm bận rộn công việc, vất vả nàng. Còn có A Phúc, bệnh khỏe lại thì cướp làm việc, còn nghĩ tới biện pháp kiếm được tiền. Chỉ là, A Phúc lớn lên quá xinh đẹp một chút, về sau bọn họ sống riêng, nhất định phải nuôi dưỡng con chó giúp đỡ trông nhà... Chao ôi, nói đi nói lại, vẫn là ta không có bản lĩnh, không che chở được cái nhà này, không che chở được khuê nữ.”

Vương thị lau nước mắt nói, “Quản gia nói mấy lời này, không phải là chọc trái tim ta sao? Chàng tốt với ta, tốt với A Phúc, ta đều biết rõ. Nếu như A Phúc không có quản gia che chở, làm sao có thể lớn như vậy, hiện tại ngay cả bệnh si cũng khỏi. A Phúc nên cảm tạ nhất, chính là chàng cái người cha này.”

Mặc kệ người Trần gia là cao hứng hay là lo lắng, si bệnh của Trần A Phúc dần dần khá hơn, người cũng càng thêm thủy linh.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.