Nông Kiều Có Phúc

Chương 549: Chương 549: Không đoạt.




Editor: ChieuNinh_dd.lequydon

Lần này Trần A Phúc sinh sản tương đối thuận lợi, buổi chiều giờ Thân phát tác, buổi tối cuối giờ Tuất liền sinh.

Sinh trước là nam hài, tiếng kêu khóc thật lớn. Còn chưa cân, bà mụ liền kêu to: “Trời, còn có trẻ song sinh béo như thế.”

Vừa cân xong, bà mụ lại lớn thanh thông báo: “Là con trai, sáu cân một lượng.”

Người ngoài phòng nghe, đều kinh ngạc lên tiếng, đám người Sở Lệnh Tuyên vui vẻ không thôi.

Trần A Phúc sinh một đứa nhỏ, chợt cảm thấy bụng thoải mái rất nhiều. Nghe được con trai nặng như thế cũng mừng rỡ, chỉ là không đợi cười ra tiếng, bụng lại bắt đầu đau. Nửa khắc sau, nàng lại sinh một nữ hài.

Chỉ là lần này không có tiếng ngạc nhiên mừng rỡ của bà mụ, mà là nói: “Đây là nữ hài. Chúc mừng, đại nãi nãi sinh đôi long phượng thai.”

Hài tử không khóc, bà mụ ở đánh một cái trên mông con bé, hài tử mới khóc ra thành tiếng. Thanh âm rất nhỏ, ríu rít ríu rít như mèo kêu. Cân thử, ba cân hai lượng.

Trần A Phúc vừa nghe tiếng hài tử khóc, đã cảm thấy không quá khỏe mạnh. Lại vừa nghe nhẹ như thế, đau lòng đến rơi nước mắt.

Bà mụ vội khuyên nhủ: “Đại nãi nãi đừng lo lắng, trẻ song sinh đều nhẹ. Lão bà tử làm bà đỡ hai mươi mấy năm, trẻ song sinh nặng như ca nhi như vậy vẫn là lần đầu tiên gặp được. Phần lớn là tỷ muội, hơn ba bốn cân thôi. Chỉ cần dưỡng được tốt, con song sinh con lớn lên mau hơn sinh đơn.”

Trần A Phúc không giống hai lần trước đó sinh hài tử xong liền ngủ. Nàng mặc dù mệt mỏi đến cực điểm, lại đặc biệt thanh tỉnh, con mắt liền không rời khỏi tiểu cô nương yếu ớt. Hài tử rất nhỏ, cái đầu nhỏ không khác gì quả đấm của Trần A Phúc, hiện ra được nhãn tuyến càng dài, mũi càng lớn. Cánh tay bắp chân nhỏ, còn có đầu ngón tay đều đặc biệt mảnh, quả thực chính là da bọc xương. Đặc biệt là cái mông nhỏ, bởi vì không có thịt, nhọn nhọn, nagy cả ** đều là lồi ở bên ngoài. Người xem mà đau lòng.

Hài tử dạng này, rời khỏi mẫu thân thì sống thế nào!

Trần A Phúc được thu thập sạch sẽ, được ôm vào sương phòng đối diện, Sở Lệnh Tuyên, tam phu nhân, Giang thị đi đến.

Tam phu nhân trước ôm nữ hài vào trong lòng, Giang thị ôm nam hài vào trong ngực. Hai đứa bé đều được bọc lấy áo ngủ màu đỏ bằng gấm, nam hài rất trắng rất đẹp, thịt beo béo, giống Sở Lệnh Tuyên thật nhiều, đang ngủ ngon. Nữ hài thì vừa nhỏ vừa gầy, nhiều nếp nhăn đỏ hồng nhẹ bổng, cái đầu nhỏ chỉ theo kịp hơn phân nửa của nam hài. Con bé không ngủ, nhắm một con mắt mở một con mắt, ánh mắt trong suốt làm người xem mà tim tan chảy.

Chứng kiến khuê nữ nhỏ yếu như thế, Sở Lệnh Tuyên liền phản ứng với nhi tử trắng béo. Hắn từ trong tay Giang thị tiếp nhận nhi tử, chiếu cái mông nó đánh một bàn tay, mắng: “Tiểu tử thối, ở trong bụng mẫu thân liền bắt nạt muội muội đoạt thức ăn. Về sau còn như vậy, xem ta thu thập con như thế nào.”

Sức của hắn không lớn, nam hài bị nhiễu mộng đẹp vẫn hé miệng khóc lớn lên.

Giang thị vội hỏi: “Con rể đừng như vậy, Li ca nhi nhỏ như thế, biết cái gì!”

Lão hầu gia đã gửi thư tới, nói nữ hài lấy tên dùng trước, Châu, Sở Tư Châu, Tiểu Châu Nhi. Nam hài chính là Li, Sở Tư Li, Li ca nhi.

Tam phu nhân cười nói với Trần A Phúc luôn mạnh mẽ trợn tròn mắt xem nàng: “Đừng lo lắng, ta không cướp Tiểu Châu Nhi.” Lại cúi đầu hôn Tiểu Châu Nhi một cái, nói: “Con nhỏ như thế, tam nãi nãi cũng không dám để cho con rời khỏi mẫu thân. Yên tâm, nương con biết nuôi dưỡng người, nhất định có thể dưỡng con được khỏe mạnh, xinh đẹp. Đứa bé ngoan, tam nãi nãi trông mong con nhiều năm như vậy, cũng là duyên phận của chúng ta. Chờ con lớn lên, trưởng thành, lại đi bồi tam nãi nãi giải buồn.”

Chứng kiến tam phu nhân thông tình đạt lý như thế, trái tim Trần A Phúc vẫn luôn lơ lửng cuối cùng bỏ xuống, cười nói: “Tam thẩm ở gần như thế, mỗi ngày đến xem Tiểu Châu Nhi, cũng giống như nuôi trong nhà thẩm.” Nói xong, liền tiến vào trong mộng. Dien%^%dan*^*le#*#quy^_^!don~ChieuNinh

Tiểu Châu Nhi mặc dù gầy yếu, thật cũng không có bệnh khác gì. Khẩu vị của bé rất nhỏ, chỉ có thể ăn một nửa của Li ca nhi. Trần A Phúc thừa dịp không có người ở, lặng lẽ dẫn hai đứa bé đi không gian, ngay cả Kim Yến Tử và Kim Bối đều cực thương tiếc Tiểu Châu Nhi, cho nàng lục tổ yến so với cho mấy ca ca tỷ tỷ khác cũng nhiều hơn chút.

Hai mươi bảy tháng chạp, Sở Lệnh Tuyên và Sở Tam lão gia, Sở Lệnh Vệ đi nông thôn. Sở Lệnh Tuyên đi gặp Đại cữu La gia, cùng nhau thuyết phục Bụi. Phụ tử Tam lão gia đi thăm lão thái gia.

Vốn là, phụ tử lão thái gia phải hồi kinh qua lễ mừng năm mới. Nhưng bởi vì La tuần phủ muốn đến, lão hầu gia liền không muốn hồi kinh, lão thái gia cũng đành phải cùng nhau ở quê hương qua lễ mừng năm mới với nhi tử.

Sở Lệnh Tuyên không ở đây, Trần A Phúc ban đêm trừ giờ tý ở bên ngoài ra, chờ hai mụ mụ tới xi tiểu, rửa cái mông cho hài tử, lúc khác đều ngây ngốc ở trong không gian.

Có lẽ hài tử thật sự càng nhỏ lớn lên càng nhanh, Tiểu Châu Nhi mặc dù ăn được không nhiều, nhưng lớn rất tốt, hơn mười ngày liền tăng một cân rưỡi, chỉ ít hơn Li ca nhi nửa cân.

Khuôn mặt nhỏ nhắn, cánh tay nhỏ cũng có thịt, cái mông nhỏ cũng thành hai “Nửa vòng tròn“. Cô gái nhỏ cuối cùng có thể nhìn, lớn lên cũng rất là xinh đẹp đáng yêu.

Chứng kiến cô gái nhỏ dạng này, Trần A Phúc và đám người tam phu nhân mới yên lòng.

Đêm ba mươi, Sở tam phu nhân cùng Sở Lệnh Vệ ăn cơm trưa ở Vĩnh An Hầu phủ, liền về Tây Tiến Hầu phủ. Lễ mừng năm mới, phải đón giao thừa ở nhà mình.

Mẹ con bọn họ vừa đi, An Vinh Đường liền an tĩnh lại. Hiện thời bên trong phủ không có chủ tử trưởng thành khác, chỉ có một người Trần A Phúc, còn không thể ra khỏi phòng.

Hòa vương gia ăn ngự tiệc trong cung, trực tiếp đến Sở gia. Cậu nói phải đón giao thừa ở chỗ này, trong Hòa vương phủ chỉ có một mình cậu qua lễ mừng năm mới, quá cô đơn.

Vũ Ca Nhi, Tiểu Ngọc Nhi nhảy chân hoan nghênh, Sở Hàm Yên cũng mím môi cười không ngừng.

Trần A Phúc không đồng ý, nói: “Hôm nay ngày đặc thù, muộn như thế thái hậu cùng Hoàng thượng không giữ con trụ trong cung, chính là muốn cho con đón giao thừa ở trong vương phủ của mình, năm sau vương phủ mới có thể lại hưng thịnh. Con tới chỗ chúng ta, chẳng phải là cô phụ hảo tâm của bọn họ?”

Vành mắt Hòa vương gia có chút đỏ, lắp bắp nói: “Con cũng biết rõ đạo lý này, nhưng con chính là không muốn một mình lễ mừng năm mới. Một chỗ lớn như vậy, chỉ một mình con là chủ tử, rất cô đơn.” Lại kéo tay áo Trần A Phúc lắc lư, làm nũng nói: “Mẫu thân, người đáp ứng con đi.”

Cậu đã thật lâu không gọi nàng là mẫu thân, cũng đã lâu không làm nũng cùng nàng như vậy. Dien*dan*le*quy*don Chieu#^#Ninh}{|)&@#@

Trần A Phúc vốn không nỡ để một mình cậu cô đơn, lại bị cậu vừa gọi nhoáng một cái, lại đau lòng. Nhưng lý trí vẫn chiếm thượng phong, duỗi tay sờ mặt cậu, ôn nhu nói: “Đứa bé ngoan, ta cũng không nỡ bỏ con. Nhưng mà, Hòa vương phủ mới là nhà con, con nhất định phải đón giao thừa ở chỗ đó.” Chứng kiến Hòa vương gia nước mắt đều dâng lên, lại vội vàng nói: “Tối mai con tới đây ngủ một đêm, liền ngủ ở phía đông phòng, cách gần mẫu thân.”

Vũ Ca Nhi và Tiểu Ngọc Nhi nghe, lại không thuận theo la ầm lên: “Chúng con cũng phải ngủ ở chỗ này, chúng con cũng muốn ở gần mẫu thân.”

Sở Hàm Yên cũng muốn nói ở gần mẫu thân, nhưng nghĩ đến quan hệ của mình và Hòa vương gia, vẫn nhịn xuống chưa nói.

Hòa vương gia nghe, mới không tình nguyện gật đầu. Cậu lại dẫn mấy người đệ đệ muội muội chơi ở trong sân một trận, mới không nỡ mà rời đi.

Hết chương 548.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.