Editor: ChieuNinh_dd.lequydon
Trong những thanh âm kia, tiếng Tiểu Ngọc Nhi làm nũng cùng ông nội là xông ra nhất. La thị nhịn không được cười lên, nói: “Tiểu Ngọc Nhi còn nhỏ, làm ầm ĩ thì làm ầm ĩ chút. Đợi nó lớn chút nữa, thì phải đưa nó về bên cạnh nương nó, trói buộc thật tốt mới được. Nếu không, tiếp tục nuông chiều dạng này, không dễ tìm nhà chồng.”
Vương thị cười nói: “Tiểu Ngọc Nhi gia thế tốt, bộ dáng đẹp, lại thông minh, đến thời điểm chắc chắn một nhà có nữ trăm gia thỉnh cầu.”
Buổi trưa, Vương thị tự mình xuống bếp, đậu da cắt sợi xào ớt xanh, một món ngô ngọt, một món nấm xào chay, còn có một món trứng xào rau hẹ. Cười nói với La Vân: “Muội chỉ biết xào món ăn nhà nông, La tỷ tỷ đừng ghét bỏ.”
La Vân cười nói: “Vương muội muội khách khí, ta ngược lại cảm thấy cực thơm đây.”
Thức ăn vừa mới mang lên bàn đất, Vũ Ca Nhi và Tiểu Ngọc Nhi liền đến rồi, la hét muốn cùng nhau ăn cơm với bà nội và bà ngoại. Trong tay nha đầu cùng đi còn bưng một món ăn một món canh, cây tùng đầu khỉ và trà Long Tĩnh trúc tôn, nói lão thái gia gọi thêm món ăn.
La Vân và Vương thị vui mừng hỏng rồi, vội vàng ôm tiểu huynh muội lên giường.
Sau khi ăn xong, La Vân dắt tiểu huynh muội về Đường Viên nghỉ trưa.
Cửa chính Phúc Viên còn mở, Vũ Ca Nhi hô lên với Sở Nghiễm Triệt đang đứng ở trong sân: “Ông nội, con cùng bà nội đi Đường Viên nghỉ trưa.”
Sở Nghiễm Triệt đi vài bước đến ngoài cửa, cười nói với La Vân: “Nhạc mẫu đã về Đường Viên rồi.” Lại nói cùng Vũ Ca Nhi: “Không được phép tinh nghịch, không được làm bà nội mệt mỏi.”
Tiểu Ngọc Nhi vội vàng tỏ thái độ: “Tiểu Ngọc Nhi ngoan ngoãn, sẽ không làm bà mệt mỏi.”
Vũ Ca Nhi đáp ứng, bị La Vân cúi đầu dẫn đi lên phía trước. Đi một đoạn đường, Vũ Ca Nhi mới oán hận nói: “Ông nội quan tâm bà, vì cái gì cứ phải lấy Vũ Ca Nhi ra khoe khoang nha.”
La Vân không lên tiếng, Tiểu Ngọc Nhi cười khanh khách nói: “Ca ca không chiêu được ông nội yêu thích như Tiểu Ngọc Nhi và bà nội thôi.”
La Vân đỏ mặt, sẵng giọng: “Tiểu Ngọc Nhi chớ nói bậy.”
Vũ Ca Nhi mím miệng, còn rất đại khí nói: “Ca ca là tiểu tử, không ăn dấm chua của hai người.”
Đảo mắt đến mười lăm tháng tám, sáng sớm Vương thị liền đến Đường Viên, nói thỉnh La lão thái quân cùng La Vân qua Lộc Viên ăn cơm, còn thỉnh Sở lão thái gia và Vũ Ca Nhi, Tiểu Ngọc Nhi.
La lão thái quân khoái trá tiếp nhận lời mời, cười nói: “Đừng nhìn thân thể lão bà tử không thuận tiện, thích nhất là đi nhà người ta làm khách.”
Vương thị cười về nhà, dẫn người chuẩn bị dạ tiệc trung thu.
Hôm nay Lộc Viên mời khách là Sở lão hầu gia đề nghị cùng Trần Danh cùng Vương thị, ông nói đây là tiết trung thu đầu tiên sau khi La Vân hoàn tục, muốn cho bà náo nhiệt một chút. Còn nếu như bà không muốn gặp mình, ông liền không đi. Ông còn kêu đưa tới rất nhiều thức ăn làm tiệc chay, lại để cho hai nữ đầu bếp đến hỗ trợ. Còn thẹn thùng ám hiệu, La Vân chú ý, cái bát cái khay cái gì, muốn dùng tốt. Dien%^%dan*^*le#*#quy^_^!don~ChieuNinh
Trần Danh và Vương thị tất nhiên là vô cùng nguyện ý, bọn họ cũng hy vọng La Vân có thể đi ra khúc mắc, hòa hảo cùng Sở lão hầu gia, đây là chuyện một nhà khuê nữ tâm tâm niệm niệm.
Vương thị từng lén lút nói cùng Trần Danh: “Có lẽ La tỷ tỷ đọc sách quá nhiều, rất nhiều chuyện liền nghĩ quá nhiều, còn đa sầu đa cảm. Nếu như nàng đơn giản một chút, nghĩ ít một chút, chỉ nhìn Sở thân gia tốt, hai người bọn họ cũng sẽ không thống khổ giống như bây giờ. Kỳ thật, Sở thân gia là nam nhân thật tốt, bản thân hắn ủy khuất đến tựa như cái gì, còn một lòng ghi nhớ lấy La tỷ tỷ.”
Trần Danh lại càng là loại ý nghĩ này, cười nói: “Nếu không sao lại nói nữ tử không tài mới là đức. Nữ tử đọc quá nhiều sách, liền thích nghĩ ngợi lung tung. Bà xem, bà và A Phúc đều không có đọc sách gì, hai người đều là hiền thê lương mẫu.”
Vương thị không đồng ý nói: “Ta là thật ít đọc sách, cũng ít hiểu biết. A Phúc chính là thông tuệ, tuy không có đọc bao nhiêu sách, cũng hiểu biết hơn người khác nhiều lắm.”
“Vậy cũng đúng.” Trần Danh gật đầu nói.
Hôm nay ăn tết không thượng khóa, Vũ Ca Nhi và Tiểu Ngọc Nhi dẫn động vật gia chơi ở trong Di Nhiên Viện. Lão thái quân và La Vân ngồi phơi nắng ở dưới tàng cây trong sân, vô cùng thích ý nhìn bọn nhỏ chơi đùa.
Bữa cơm trưa bọn nhỏ là ăn ở Đường Viên, lão thái quân lại để cho người đi mời lão thái gia đến ăn cơm.
La Vân mặc dù không muốn một lần nữa tiếp nhận Sở Nghiễm Triệt, nhưng đối với lão thái gia là hiếu thuận trước sau như một.
Ban đêm, La lão thái quân mang một nhà đi Lộc Viên. Lúc đi ngang qua Phúc Viên, Tiểu Ngọc Nhi lại lớn giọng kêu lên: “Thái gia gia, gia gia, đi nhà bà ngoại con ăn cơm cơm.”
“A, đến đây, đến đây.” Lão thái gia một tiếng đáp ứng, sau đó người cũng đi ra.
Không nhìn thấy ông nội đi ra, Tiểu Ngọc Nhi còn có Vũ Ca Nhi vẫn có chút thất vọng.
Vũ Ca Nhi nhếch lên miệng nhỏ, nói: “Hôm nay tết Trung thu, muốn cả nhà đoàn tụ, thiếu ông thì thành như thế nào chứ?”
Cô gái nhỏ khôn khéo, ngẫm lại liền biết nguyên nhân. Bởi vì bà nội không muốn trông thấy ông nội, cho nên ông nội mới không thể đi cùng mọi người cùng nhau ăn tết.
Nàng lôi kéo tà áo La Vân nói: “Bà nội, ông nội ăn tết một mình, thật cô đơn, thật đáng thương, Tiểu Ngọc Nhi không đành lòng đâu.” Nhìn nhìn mọi người, còn nói: “Thái gia gia với quá mỗ mỗ, ca ca đều không nhẫn tâm nha.”
Trong lòng La Vân chua xót không thôi, há to miệng, vẫn không nói gì.
Lão thái gia không muốn La Vân quá khó xử, đánh vài cái ha ha, như có điều chỉ chỗ đó nói: “Ông nội của con sẽ không cô đơn. Trong lòng có người, cách có xa nữa cũng không có khoảng cách. Huống chi, ông nội con ở Phúc Viên, hắn nghe được chúng ta nói chuyện, cũng ngửi được mùi rượu của chúng ta.”
La lão thái quân nói: “Nghiễm Triệt là đứa bé ngoan.”
Tiểu Ngọc Nhi lại thất thần, hỏi: “Quá mỗ mỗ, ông nội của con là trưởng bối, có tóc trắng, râu ria đều trắng, không phải là đứa bé.”
La lão thái quân cười nói: “Các con tuổi lớn hơn nữa, vẫn là hài tử của chúng ta.”
Lòng La Vân co rút, hắn không chỉ đầu tóc trắng, ngay cả râu cũng trắng sao?
Cơm là ăn ở trong sảnh phòng, La quản sự cũng lên bàn, bồi lão thái gia cùng Trần Danh uống rượu. La Vân và một nhà Trần Danh đối với La quản sự đặc biệt lễ ngộ, ông ấy giống nhau cũng có thể ăn cơm trên bàn cùng chủ tử. Vương thị lại để cho người đưa một bàn tiệc đi Phúc Viên, thỉnh Sở Nghiễm Triệt ăn.
Lão thái quân cũng uống một ly rượu, bà khuyên La Vân: “Vân nhi, con cũng uống chút đi, rượu này nhẹ dễ uống.”
Lão thái gia cũng nói: “Nương Tuyên Nhi, rượu này là tức phụ Tuyên Nhi hiếu kính, không chỉ dễ uống, tốt đối với thân thể người, còn có thể dưỡng nhan. Không nhìn La biểu tỷ đều càng ngày càng trẻ tuổi sao.”
Ông nói chọc cho mọi người vui vẻ. La Vân cười cười, vẫn lắc đầu không uống.
Rượu đủ cơm no, mọi người liền đi trong sân ngắm trăng. Trên bàn bày rất nhiều trái cây, hoa quả khô, điểm tâm.
Ngước nhìn chân trời, quần tinh sáng chói, tô đậm một vòng trăng tròn, từng trận hương quế theo gió đêm bay vào Lộc Viên, thích ý cực kỳ.
Bên trong Lộc Viên không có cây hoa quế, nhưng cây hoa quế bên trong Phúc Viên vừa vặn trồng ở cạnh tường, hương hoa nồng đượm theo gió đêm thổi qua.
Mọi người nói cười, đương nhiên là lão thái gia, Tiểu Ngọc Nhi nói chính, tiếp theo là lão thái quân cùng Vũ Ca Nhi, Trần Danh cũng sẽ phụ họa vài câu. La Vân nói rất ít, ngẫu nhiên cũng sẽ nói vài lời.
Vài lời nói ôn nhu cùng tiếng cười khẽ, khiến Sở Nghiễm Triệt dưới cây hoa quế vừa vui mà lòng lại càng chua xót. Bao nhiêu năm không nghe được tiếng cười này rồi? Chỉ không biết tiếng cười này nghe được ở bên cạnh mình, còn phải đợi bao lâu! Dien*dan*le*quy*don Chieu#^#Ninh}{|)&@#@
Lại thầm nói, hiện tại tốt hơn quá khứ rất nhiều, đã có thể chính tai nghe được tiếng cười của nàng, cũng từng bước từng bước gần hơn ...
Hết ngoại truyện 3.