Editor: ChieuNinh_dd.lequydon
Đến đầu đường, La quản sự cùng La Đại Nương, còn có tùy tùng Sở quản sự của lão hầu gia, cùng với Mục thẩm đều nghênh đón ở đây.
Một nhóm xe ngựa đến cửa Đường Viên, không ngừng xe, tiếp tục đi phía trước, đến Phúc Viên. Một cái là trước muốn bái kiến lão hầu gia, một cái khác là đưa lão thái gia tới nơi này.
Lão hầu gia chờ ở cửa Phúc Viên, đỡ lão thái gia từ trong xe xuống. Lại ôm quyền thi lễ cho Hòa vương gia, Hòa vương gia cũng khom người trả lễ.
Mọi người tiến vào Phúc Viên, đầy vườn trăm hoa đua nở, muôn hồng nghìn tía, còn có dưới hành lang vài chục con chim chóc cùng ca xướng kêu lên...
Bao nhiêu lần nửa đêm tỉnh mộng, mộng đến nơi đây, hôm nay cuối cùng trở về rồi, trong mắt Trần A Phúc đều ẩm ướt. Hòa vương gia và Sở Hàm Yên cũng kích động không thôi, nơi này lưu lại cho bọn họ quá nhiều hồi tưởng thật tốt đẹp.
Tiến vào chính phòng. Lão thái gia và lão hầu gia ngồi ở trên, Sở Lệnh Tuyên mang thê tử trai gái hành lễ cho họ, hai mụ mụ còn ôm Li ca nhi cùng Tiểu Châu nhi dập đầu cho ông.
Lễ xong, Tiểu Ngọc Nhi bỏ xuống một chút bất mãn với ông nội, chạy tới vài bước bò lên trên đầu gối lão hầu gia, ôm cổ ông mềm mại nói: “Ông nội, ông không quay về thăm Tiểu Ngọc Nhi, Tiểu Ngọc Nhi đến thăm ông nha. Ông Tiểu Ngọc Nhi rất nhớ ông, ông nhớ Tiểu Ngọc Nhi không?”
Cháu gái nhỏ mềm mại khiến lão hầu gia vui vẻ tràn đầy trong đáy mắt, tiếng ha ha cũng lớn hơn rất nhiều. Đến nông thôn lâu như thế, ông vẫn là lần đầu tiên vui vẻ cười to như thế.
Ông nói: “Nhớ, ông nội rất nhớ các cháu, đặc biệt là nhớ Tiểu Ngọc Nhi của ông.”
Nghe ông nội dỗ ngon dỗ ngọt, Tiểu Ngọc Nhi vui vẻ mặt mày cong cong, đảm nhiệm nhiều việc nói: “Con và ca ca tỷ tỷ, còn có đệ đệ muội muội cùng đi thỉnh cầu bà nội, bà nội sẽ về nhà. Nếu như bà vẫn chưa về nhà, con và muội muội sẽ khóc cho bà xem. Muội muội khóc thật đáng thương, so với Tiểu Ngọc Nhi còn làm cho người ta đau lòng hơn nữa...” Blah blah, tiểu người ba hoa nói làm tất cả đều bật cười.
Mọi người ăn cơm trưa ở Phúc Viên, còn mời Trần Danh và Vương thị, Trần A Lộc đến ăn cùng nhau.
Sau đó, Sở Lệnh Tuyên và Trần A Phúc mang Li ca nhi cùng Tiểu Châu nhi về Đường Viên nghỉ ngơi, Hòa vương gia, Sở Hàm Yên, Vũ Ca Nhi, Minh Ca Nhi, Tiểu Ngọc Nhi đều chạy tới khu vui chơi thiếu nhi chơi đùa. Kim Yến Tử mang động vật gia ngay cả nhà cũng không vào, trực tiếp đi Hồng Lâm Sơn, cùng đi, còn có một nhà bốn đứa Vượng Tài.
Ngụy ma ma và Thu Nguyệt cùng Hòa vương gia đồng thời trở về, Hòa vương gia cho hai người các nàng nghỉ, để Ngụy ma ma trở về đoàn tụ cùng một nhà La quản sự, Thu Nguyệt đi Vượng Sơn thôn đoàn tụ cùng người nhà. Thu Nguyệt hiện thời đã đính hôn một người họ Lý tòng quân lục sự của cùng Hòa vương phủ, cuối năm thành thân, tiểu Lý tướng quân cũng cùng đi bái kiến nhạc phụ mẫu với nàng.
Hơn sáu mươi người hộ vệ phân tán ở bên trong mấy phòng hạ nhân ở đằng sau khu vườn, còn dư lại ba mươi mấy người không đủ ở, đi ở trong nhà thôn dân Thượng Thủy thôn. Hộ viện của La gia đến, một bộ phận cũng đành phải đi trong nhà thôn dân ở. ChieuNinh^%#@!$ &*([])_ lequydonD^d^l^q^d
Quý này đúng là thời điểm hải đường nở rộ, mỗi một góc Đường Viên đều là đóa hoa màu hồng phấn, xinh đẹp cực kỳ.
Sở Lệnh Tuyên và Trần A Phúc không lòng dạ nào thưởng thức cảnh đẹp, bởi vì La quản sự nói với bọn họ, sáng hôm nay nhận được thư La tuần phủ phái người đưa đến, La lão thái quân cùng Lla đại phu nhân, La Tứ gia, La tứ nãi nãi phỏng đoán buổi chiều ngày mai sẽ tới Đường Viên.
Sở Lệnh Tuyên muốn ra roi thúc ngựa đi Ảnh Tuyết Am vấn an Bụi, còn muốn kiểm tra một chút đường xá. Nếu như đường núi không tốt, lại phải tu sửa một phen. Dù sao lão thái quân thân thể không tốt, sợ tròng trành. Đương nhiên, hắn sẽ không nói cho Bụi chuyện La lão thái quân muốn đến cùng tất cả trai gái của hắn đều đến, cũng không cho phép La quản sự nói. Sợ Bụi có chỗ chuẩn bị kiếm cớ, lại sợ Bụi thừa nhận không được lựa chọn trốn tránh.
Sở Lệnh Tuyên vô cùng tiếc nuối mẫu tử Sở Hoa lần này không tới, bởi vì Sở Hoa lại mang thai.
Trần A Phúc thì thu thập phòng thu xếp cho La gia, cùng với một chút công việc chiêu đãi. Mặc dù rất nhiều chuyện La quản sự đều chuẩn bị rồi, nhưng Trần A Phúc vẫn phải lại nhìn xem một phen.
Đường Viên không lớn, đưa Di Nhiên Cư trước đó Sở Hàm Yên ở cho lão thái quân và đại phu nhân trụ, Kình Viện Trần Đại Bảo trụ thì để cho La Tứ gia cùng La tứ nãi nãi ở.
Hai người Trần A Phúc mang Sở Hàm Yên, cặp đôi nhỏ trụ Yến Hương Cư, an bài Hòa vương gia, cặp đôi lớn, Tiểu Ngọc Nhi đi Phúc Viên ở. Về sau Hòa vương gia mãnh liệt yêu cầu ở Lộc Viên, Trần A Phúc cũng đồng ý.
Bận đến chạng vạng, Trần A Lộc lại tới thỉnh một nhà Trần A Phúc, còn có phụ tử lão thái gia, Hòa vương gia đi Lộc Viên ăn bữa “cơm rau dưa“.
Sau khi ăn xong, sắc trời còn chưa tối đen, Hòa vương gia muốn đi phòng cũ Hưởng La thôn nhìn một chút. Trần A Phúc không đồng ý, nói hôm nào lại đi cùng cậu. Hiện tại trời tối rồi, ngày mai rất bận rộn.
Nàng mộtt tay dắt Hòa vương gia, một tay dắt Sở Hàm Yên, mấy người đứng ở cửa hướng tây Lộc Viên nhìn lại. Phía trước trong ruộng trồng là cây cải dầu, hoa hoàng non nớt, mảng lớn đất đai nhà cửa kia là Hưởng La thôn, dõi mắt chỗ uốn lượn là Hồng Lâm Sơn, đều bao phủ ở trong sương mù trầm trầm.
Hòa vương gia cũng bị cảnh sắc xinh đẹp này cảm động, còn ngâm nga một thủ khúc thơ ca của đại thi nhân thời đại này miêu tả hồi hương.
Sở Hàm Yên hé miệng cười nói: “Trông thấy bên này, con nhớ đến mấy khúc đồng dao là mẫu thân dạy bọn con hát.”
Hòa vương gia cười nói: “A, ta cũng còn nhớ.”
Về Yến Hương Cư, Trần A Phúc vẫn không ngủ, chờ Sở Lệnh Tuyên.
Sở Lệnh Tuyên trở về lúc nửa đêm, hai người lại thương lượng một phen, mới nghỉ ngơi.
Ngày hôm sau, người Đường Viên lại là một trận bận rộn. Tại buổi chiều giờ Thân, đầy tớ đi đón người đến báo, lão thái quân hai khắc sau sẽ tới Đường Viên.
Sở Lệnh Tuyên dẫn Trần A Phúc cùng một đám con gái canh giữ ở cửa Đường Viên chờ, lão thái gia và lão hầu gia canh giữ ở cửa Phúc Viên nhìn xa bên này.
Lão thái gia và lão thái quân là cùng thế hệ, không cần chờ đợi ở cửa, nhưng bởi vì nhi tử của mình thương con gái người ta, ông cũng đành phải hạ thấp tư thái.
Vốn là Hòa vương gia cũng muốn đến chờ, Sở Lệnh Tuyên không đồng ý, để cậu chơi ở Lộc Viên, về sau lại dẫn đi gặp.
Hai khắc ồ sau, đến mười mấy chiếc xe ngựa cùng vài chục người cưỡi ngựa.
Sở Lệnh Tuyên mang thê tử trai gái khom mình hành lễ ở một chiếc xe ngựa lớn trước nhất, xe ngựa truyền tới một thanh âm hiền lành: “Đứa bé ngoan.”
Nghe thanh âm, lão phu nhân mặc dù tê liệt, nhưng những chức năng khác thân thể còn rất tốt.
Lão thái gia cùng lão hầu gia bước nhanh đi đến trước xe ngựa. Lão thái gia trước ôm quyền cười nói: “Lão thân gia khỏe, chúng ta có vài chục năm không gặp mặt rồi.”
La lão thái quân nói: “Sở lão thái gia, ông gọi sai rồi, ta không nhớ có cửa thân gia quý như ông.”
Lão hầu gia lại vội vàng khom người vấn an với xe ngựa: “Lão thái quân, từ biệt hơn mười năm, vãn bối thật là nhớ. Aiz, hổ thẹn, đều là vãn bối không tốt, khiến lão nhân gia ngài kéo bệnh thể thuyền xe mệt nhọc, đi đường xa như thế.”
La lão thái quân hừ lạnh một tiếng, nói câu: “Lão thái bà thuyền xe mệt nhọc không phải là bởi vì ngươi, không cần ngươi hổ thẹn.”
Mặt lão hầu gia đỏ tới mang tai, lại khom người ôm quyền nói: “Hổ thẹn, hổ thẹn.”
Xe ngựa trực tiếp tiến vào Đường Viên, người một nhà Sở Lệnh Tuyên cũng đi vào, chỉ có hai cha con lão thái gia và lão hầu gia niềm nở mất mát đứng ở nơi đó. Dien%^%dan*^*le#*#quy^_^!don~ChieuNinh
Đi đến ngoài viện, lão thái quân được bà tử cõng ra, đặt lên trên giường nhỏ, trực tiếp mang tới Di Nhiên Viện.
Trần A Phúc dẫn sáu con trai con gái đến dập đầu cho lão thái quân cùng đại phu nhân, bọn nhỏ lại hành lễ cho La Tứ gia cùng tứ nãi nãi.
Lão thái quân rất gầy, bởi vì hiếm thấy ánh mặt trời, mặt hiện lên vẻ xanh trắng. Nhưng lão nhân gia đặc biệt hiền lành, cười tủm tỉm, chẳng hề dọa người, mỗi đứa bé đều sờ sờ, lại cho bọn họ lễ ra mắt.
Bà phi thường hài lòng với Trần A Phúc, cười nói: “Đứa bé ngoan, là đứa có phúc khí. Gả cho Tuyên Nhi bốn năm, thế nhưng sinh năm đứa bé.”
Sau khi ăn xong, Sở Lệnh Tuyên để bọn họ nghỉ ngơi hai ngày, ngày kia lại đi Ảnh Tuyết Am.
Nhắc tới Ảnh Tuyết Am, lão thái quân liền lão lệ giàn giụa, nói: “Không, ngày mai sẽ đi. Ta muốn nhanh chóng đón Vân nhi trở về, ta muốn nói với nàng, người khác không cần nàng, ta cần!”
Lão phu nhân nói khiến cho bọn người Trần A Phúc chảy nước mắt.
Tiểu Ngọc Nhi gan lớn, vội vàng nói: “Quá mỗ mỗ, Tiểu Ngọc Nhi cũng muốn bà nội, cha con, mẫu thân đều muốn bà nội, còn có ông nội, cũng muốn bà nội.”
Vũ Ca Nhi và Minh Ca Nhi thấy muội muội tỏ thái độ, cũng cùng nhau nói: “Dạ, chúng con đều cần bà nội.”
Bọn họ nói chọc tất cả đều cười. Lão phu nhân nói: “Các con đều là đứa bé ngoan. Có cháu trai cháu gái ngoan như thế, Vân nhi cũng không phải chặn lại tức giận.”
Ngày hôm sau giờ Tị, từ trong Đường Viên chạy ra mười mấy chiếc xe ngựa, cùng với hai mươi mấy người cưỡi ngựa, đi hướng Hồng Lâm Sơn.
Đầu buổi trưa, một nhóm xe ngựa đi đến Ảnh Tuyết Am. Lại dọc theo tường đi ra phía sau, đi đến trước một cái cửa hông, vài chiếc xe ngựa từ nơi này tiến vào am ni cô.
Lúc này, Bụi đang tụng kinh ở trong thiện phòng của mình. Đột nhiên nghe được ngoài cửa sổ một trận tiếng huyên náo, bà nhíu nhíu mày, đứng dậy ra thiện phòng, trông thấy Sở Lệnh Tuyên đi vào thiền viện.
Sở Lệnh Tuyên cười nói: “Nương, nương xem ai tới thăm người?”
Hắn vừa tránh ra, sau lưng đi ra Trần A Phúc cùng mấy người hài tử, Vũ Ca Nhi và Minh Ca Nhi lớn tiếng kêu “bà nội“.
Bụi đầu tiên là ngẩn ra, sau lại cười rộ lên, nói: “Các con đến rồi? Tuyên Nhi đáng giận, hôm trước cũng không nói cho ta biết.” Lại cười nói: “Yên Nhi cao lớn như thế rồi, a, Vũ Ca Nhi, Minh Ca Nhi...”
Một nữ hài hơn hai tuổi xinh đẹp đi lên trước nói: “Bà nội, bà nội, còn có con, con là Tiểu Ngọc Nhi, con sớm đã muốn tới thăm bà rồi.”
“A, Tiểu Ngọc Nhi, đứa bé ngoan.” Bụi vui vẻ nói.
Trần A Phúc và Sở Lệnh Tuyên lại từ trong tay hạ nhân tiếp nhận Li ca nhi cùng Tiểu Châu nhi, tiến lên cười nói: “Nương, xem một chút, Li ca nhi và Tiểu Châu nhi cũng tới thăm nương.” Dien*dan*le*quy*don Chieu#^#Ninh}{|)&@#@
“A, Li ca nhi, Tiểu Châu nhi, sao các con cũng tới rồi? Các con còn nhỏ như thế.” Bụi nhìn đăm đăm nhìn bọn họ, trong miệng lẩm bẩm nói.
Bây tâm tình giờ Li ca nhi cùng Tiểu Châu nhi vô cùng tốt, một đứa kêu “A a”, một đứa phun bong bóng nhỏ, ở xuân dương chiếu xuống, sắc màu rực rỡ.
Vũ Ca Nhi và Minh Ca Nhi chạy qua đến ôm chân bà, cùng kêu lên nói ra: “Bà nội, theo chúng con về nhà đi.”
Tiểu Ngọc Nhi không chân ôm, liền tiến lên kéo tà áo bà nói: “Bà nội, bà không ở nhà, chúng con rất tịch mịch nha.”
Sở Lệnh Tuyên lại nói: “Nương, vốn là muội muội còn muốn tới thăm nương. Nhưng mà con bé lại mang thai, không cho nó đến, nó đều khóc.”
Đang nói, đằng sau truyền tới một thanh âm già nua mà lại quen thuộc: “Vân nhi, Vân nhi...”
Bụi ngẩn ra, lẩm bẩm: “Tiếng của nương, nương? Là ta nghe lầm sao?”
Đám người Sở Lệnh Tuyên tránh ra một con đường, La lão thái quân được người nâng vào.
Lão phu nhân nhìn thấy Bụi, lệ rơi đầy mặt, đưa ra một bàn tay gầy trơ cả xương, khóc sụt sùi: “Vân nhi, Vân nhi, Vân nhi của nương, con chịu khổ rồi. Nhiều năm như thế, con cô đơn, một mình ở am ni cô nương tựa cửa chùa, thật đáng thương. Vân nhi, về nhà với nương, người khác không cần con, nương cần con, nương cần con...”
Bụi vừa nghe, quỳ rạp xuống đất, bò vào trong lòng lão thái quân khóc rống lên: “Nương, nương ơi!”
Hết chương 551.