Nông Kiều Có Phúc

Chương 35: Chương 35: Thiếu






Editor: ChieuNinh_dd.lequydon

Trần A Phúc lắc đầu nói: "Tiệm thêu là thương gia buôn bán, lấy kiếm tiền làm mục đích. Bọn họ chỉ cần mua một cái túi, thì có thể tìm ra diệu dụng túi may vá cùng phương pháp làm khuy cài. Chờ sau khi chúng ta bán những túi may vá này, nương liền đi tiệm thêu Cẩm Vân một chuyến, bán thiết kế khuy cài cho bọn họ."

Trần A Phúc kiếp trước là làm marketing, khắc sâu biết rõ những thứ giống như thế này bởi vì sách lược tiêu thụ bất đồng, thì giá cả sẽ càng khác biệt. Nàng nói: "Chúng ta thật sự là bán hàng rong, nhưng tìm đúng người mua, tìm đúng địa phương bán đồ, vẫn có thể bán được giá tốt. Tiểu dân chúng không có tiền, thậm chí là những gia đình tiểu phú, là chắc chắn sẽ không tốn tiền nhiều như vậy mua một cái túi may vá..."

Nàng nói, túi may vá không thể bày sạp bán ở trên Linh Ẩn Tự. Bởi vì chỗ đó mặc dù nhiều người, nhưng có rất ít nữ quyến người phú quý tự mình đi mua đồ, các nàng phần lớn ngồi kiệu nhỏ đến cửa miếu, lại hạ kiệu đi vào bên trong miếu. Bọn họ đây là người bán một ít đồ trang sức kiếm sống, căn bản không dám đi đến trước mặt những nữ quyến đó rao hàng, đó là xúc phạm quý nhân, chuẩn bị không tốt còn phải bị đánh.

Trước nàng nghe Vương thị nói, cách Linh Ẩn Tự không xa có một Ảnh Tuyết Am, bên trong cung phụng chủ yếu là quan âm Tống Tử. Bởi vì Linh Ẩn Tự quá nổi danh, phần lớn khách hành hương đi đến đó, khách hành hương đi Ảnh Tuyết Am liền tương đối ít. Nhưng nghe nói Trụ Trì Ảnh Tuyết Am xuất từ đại gia đình, ngẫu nhiên sẽ có nữ quyến phú quý người ta đi chỗ đó dâng hương, thậm chí có người sẽ ở chỗ đó vài ngày. Bởi vì bên ngoài am người làm ăn buôn bán không nhiều, nên có một ít nữ quyến sẽ đi dạo ở ngoài am, mua một ít vật nhỏ mình thích.

Ý tứ Trần A Phúc là, Vương thị mang A Lộc đi đến bên ngoài Linh Ẩn Tự bán giỏ may vá, nàng dẫn Đại Bảo đi bên ngoài Tuyết Ảnh Am bán túi may vá. Qua buổi trưa, mẫu tử Trần A Phúc lại đi Linh Ẩn Tự tìm mẫu tử Vương thị. Còn nói, nếu ngày hôm nay gặp được người mua thích hợp thì bán, nếu như không gặp được người mua thích hợp, thì nghĩ biện pháp khác.

Bởi vì giỏ may vá chiếm diện tích lớn, buổi tối Vương thị lại đi trong thôn dặn xe lừa nhà Cao lão đầu, bọn họ muốn bao xe riêng đi Hồng Lâm Sơn. Vì đi riêng lẻ nên trả bốn mươi văn, Vương thị đau lòng đếnc thẳng nhíu mày. Nhưng nghĩ đến bốn mươi văn cũng chính là một nửa tiền một cái giỏ may vá, thì cũng dễ chịu, bà vẫn rất có lòng tin đối với đồ của nhà mình.

Tối hôm đó, Kim Yến Tử cũng trở về, đây là hai ngày trước thời điểm nó đi Trần A Phúc nói cùng nó. Xét thấy sự kiện đánh nhau lần trước, Trần A Phúc vẫn muốn mang theo hộ vệ này, trong lòng cũng yên tâm. Còn đặc biệt dặn dò nó không cần mang những người bạn tốt kia của nó về, chúng nó quá làm người khác chú ý, ngày đó bọn họ không có thời gian phân tâm chiếu cố chúng nó, lại không dám bắt bọn nó lưu lại ầm ĩ Trần Danh.

Ngày hôm sau, người một nhà dậy thật sớm, mặc vào xiêm y tốt nhất của mình, ăn cơm sớm một chút, Trần A Phúc nghiêng người đeo vào một bọc đựng túi may vá, Cao lão đầu liền đến.

Lúc này mới giờ Mẹo, bọn họ phải sớm đi đi giành chỗ bày hàng.

Trần A Phúc cùng Vương thị đặt giỏ may vá dùng sợi dây thừng xâu thành một chuỗi lên xe, lại dùng một khối bố lớn đắp lên giỏ, bốn người mới ngồi lên.

Cao lão đầu nhìn một ít giỏ may vá vẫn còn có chút giật mình, nói: "Mấy cái giỏ nhỏ này thật đẹp." Sau đó, không nói gì nữa, vung roi một cái, đuổi xe lừa lên đường.

Trần A Phúc cảm thấy Cao lão đầu này là một lái xe tốt xứng chức. Phàm là lái xe tốt, miệng đều phải chặt, lái xe lắm mồm là không ai thích. Về sau, nhà mình có thể ngồi xe hắn nhiều hơn. Dien*dan*le*quy*don Chieu#^#Ninh

Kim Yến Tử mở cánh ra nằm ở bên trong một cái giỏ may vá, xe lừa đi được quá chậm, nếu kêu nó lấy cái tốc độ bay này, nó sẽ gấp chết luôn.

Vẫn có rất nhiều người cõng giỏ gánh vác đồ đi tới đi Hồng Lâm Sơn bán. Bọn họ chứng kiến Trần gia nghèo nhất thế nhưng bao hết một chiếc xe, trên xe bày tràn đầy đồ còn dùng bố đắp lên, đều có


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.