Editor: ChieuNinh_dd.lequydon
Hai huynh muội khóc đến lợi hại. Dương Siêu nói khóc là khóc, bé trai cục mịch. Dương Thiến khóc đến nước mắt như mưa, Trần A Phúc liền không đành lòng, vào nhà cầm một con rối gà con cho con bé. Con rối đại khái dài hai mươi cm, thân thể màu vàng mào gà đỏ, hai cái chân nhỏ một trước một sau đang ở trạng thái chạy trốn, ngay cả cánh nhỏ đều chạy đến dựng lên. Đây là nàng chuẩn bị cầm đi phủ thành bán.
Tiểu cô nương ôm con rối vô cùng đẹp mắt, mới không khóc nữa, nén lệ nói: "Con gà nhỏ chạy trốn thật đáng yêu, Thiến tỷ muội thích. Cảm ơn."
Trần A Phúc cười xoa bóp khuôn mặt nhỏ nhắn của cô bé.
Vương thị lại cầm một hộp cơm hoa quế gạo nếp táo, một rổ táo tươi, hai rổ rau mới mẻ lên xe ngựa.
Dương Siêu cũng lên xe ngựa, còn đưa ra đầu khóc nói: "Về sau, con cầu xin cùng phụ thân, đến nhà dì ở một đêm."
Người Trần gia đều bày tỏ hoan nghênh.
Đưa tiễn hai huynh muội, Trần gia lại an tĩnh lại.
Trần Danh, A Lộc, Đại Bảo đã mệt rã rời đi nghỉ trưa, Trần A Phúc cùng Vương thị dùng muối ướp tốt nửa phần thịt heo còn dư lại, treo ở địa phương che nắng thông gió để hong khô. Hiện tại thời tiết đã chuyển lạnh, thả nhiều muối, có thể để dành hai ngày. Nhiều thịt như thế, giữ lại ngày kia tết Trung thu ăn.
Trần A Phúc lại bắt đầu làm hoa quế gạo nếp táo, đây là đưa La quản sự gia cùng nhà mình ăn. La quản sự mặc dù đưa Sở Hàm Yên đi phủ thành, nhưng La Đại Nương cùng tiểu La quản sự và hai đứa bé còn ở Đường Viên.
Sau khi Đại Bảo rời giường, liền để cậu dẫn Truy Phong đưa một chén lớn cho Đường Viên, mặt khác còn đưa một túi nhỏ táo tươi. Hai dạng đồ vật bỏ vào cái sọt nhỏ, để cậu cõng đi.
Trần A Phúc không dạy tiểu shota nói như thế nào, Đại Bảo miệng nhỏ ngọt giống như hoa quế gạo nếp táo này, mở miệng liền nói lời hữu ích.
Đại khái hai khắc chuông sau, Đại Bảo trở về, đằng sau còn theo tới một tiểu nha đầu mười một, mười hai tuổi. Nàng gọi Tiểu Thanh, là tiểu nha hoàn nhà La quản sự, lớn lên thật là cơ trí.
Nàng nói tỷ muội cùng ca nhi nhà nàng đều đặc biệt thích ăn điểm tâm nhỏ kia, phu nhân nhà nàng cực cao hứng, nói cảm ơn. Đặc biệt để cho nàng đưa Đại Bảo trở về, còn đưa về một chén thịt kho tàu lớn. Cái tô Đại Bảo cầm cũng tràn đầy mứt hoa quả hải đường.
Trần A Phúc nói cám ơn, đổ thịt kho tàu ra, lại rửa sạch lau khô hai cái chén gỗ siêu cấp lớn. Nghĩ tới một chén mứt hoa quả hải đường Đại Bảo cầm về kia, dù sao không để cho Tiểu Thanh cầm chén không trở về đi? La Đại Nương thật đúng là người khéo léo.
Trong