Editor: ChieuNinh_dd.lequydon
Cái thời không này tính thời gian cũng là dựa theo lịch sử đời trước, chính là tháng đủ có ba mươi ngày, tháng thiếu có hai mươi chín ngày. Tháng mười thuộc về tháng thiếu, chỉ có hai mươi chín ngày, như vậy một ngày này cũng chính là ngày hưu mộc nha môn hoặc là trường học.
Sở Lệnh Tuyên sớm phái người đến đưa tin, nói hắn có việc, nghỉ hưu mộc không về được.
Ngày hai mươi chín này, Sở Lệnh Tuyên không trở về, Trần Trụ Trì lại trở về.
Buổi chiều hết khóa học, khi Trần A Phúc đang ngồi xổm xuống kéo Sở Hàm Yên khen ngợi con bé, Bụi vài bước đi đến bên cạnh các nàng, ngồi xổm xuống nói: "Yên Nhi, con cũng biết đọc... đọc thơ, thật quá tốt." Nói xong, trong mắt bà đúng là chảy nước mắt.
Sở Hàm Yên còn nhớ rõ Bụi, câu cong khóe miệng đối với bà, chậm rãi nói: "Di di, Yến Tử, mặc quần áo hoa..."
Trần Trụ Trì cho dù không còn trẻ đẹp, nhưng mà nhìn ra được khi bà còn trẻ tuổi là xinh đẹp như thế nào. Hơn nữa khí chất dịu dàng nhã nhặn lịch sự, thật sự là hiếm có. Chỉ tiếc, áo tơ trắng bọc thân, tóc đen không còn.
Bụi nói vài câu cùng Sở Hàm Yên, đứng dậy hai tay hợp thành chữ thập nói với Trần A Phúc: "A Di Đà Phật, cảm ơn Trần thí chủ khiến Yên Nhi vui vẻ, để cho nó học chung đụng cùng người khác."
Trần A Phúc cũng hai tay hợp thành chữ thập thở dài nói: "Trụ Trì khách khí. Con rất thích Yên tỷ muội, hy vọng con bé vui vẻ, hy vọng con bé có thể đi ra từ trong thế giới của chính mình."
Trần Đại Bảo đi tới hành lễ với Bụi.
Mấy người nói một lúc, Trần A Phúc liền muốn dẫn Trần Đại Bảo cùng một chó hai chim về nhà. Hai ngày trước mỗi khi đến lúc này, Sở tiểu cô nương cũng sẽ mím miệng khóc một trận. Nhưng hôm nay Bụi đến, con bé không khóc, chỉ là kéo áo tơ trắng Bụi không nỡ nhìn mấy bóng dáng đi ra sân nhỏ. Cho đến khi nhìn không thấy nữa, con mắt lại trở nên ngây dại ra, bĩu môi cúi đầu vặn vẹo đầu ngón tay.
Bụi cười nói: "Tỷ muội trông thấy nãi nãi thì mất hứng?"
rần A Phúc dắt Đại Bảo đi đến ngoại viện, vừa vặn đụng phải La quản sự.
La quản sự đi qua đến cười nói: "Trần sư phụ, chiều hôm nay ta nhìn thấy Trần Nhị huynh đệ đang tìm nền nhà xây nhà. Ta liền nói với hắn, phiến cây cối tây nam bên cạnh Đường Viên chúng ta không tệ, địa phương tương đối rộng, cách Đường Viên chúng ta cũng gần. Nhưng hắn nói chỗ đó bụi cỏ quá nhiều, thanh lý thì phiền toái. Hắn nhìn trúng phiến đất hoang cách thôn các ngươi không xa, nói cách trong thôn gần, cũng dễ xử lý. Nhưng ta nói, phiến đất hoang kia xây hai cái sân hơi nhỏ, lại trước không thôn xóm sau không nhà trọ. Như thế này đi, nếu cha cô sợ xử lý cây cối phiền toái, ta để người Đường Viên đi giúp đỡ xử lý."
La quản sự là thật muốn cho Trần gia cách Đường Viên gần chút. Mỗi lần Trần A Phúc về nhà tiểu chủ tử đều sẽ khó chịu đến khóc một trận, nếu như là nhà nàng cách nơi này gần, tiểu chủ tử quá khổ sở liền mang tiểu chủ tử đến nhà nàng chơi, như tôn tử tôn nữ