Editor: ChieuNinh_dd.lequydon
Bụi thấy nhi tử trầm mặt, cười rộ lên, sẵng giọng: "Nhìn con chút tiền đồ này, còn ghen cùng một đứa nhỏ."
Sở Lệnh Tuyên nhìn nụ cười ôn nhu trên mặt mẫu thân, trong lòng cảm khái vạn phần. Mẫu thân kể từ sau khi gặp chuyện không may, gần như chưa từng cười qua. Nhưng mà bắt đầu từ hôm qua, trên mặt mẫu thân bất cứ lúc nào cũng treo nụ cười, vẻ mặt cũng buông lỏng rất nhiều.
Khóe môi hắn lại câu lên, cố ý nói ra: "Sao nhi tử cảm thấy con gái lớn không cần cha đây?"
Bụi ha ha cười ra tiếng, nói: "Yên Nhi có thể có chủ ý của mình, không phải do con cái người làm cha này gây khó dễ, vậy thật sự là không thể tốt hơn." Lại như có điều suy nghĩ nói: "Nếu như về sau có thể lại có một người thật lòng che chở nó, nương cũng yên lòng."
Sở Lệnh Tuyên nhìn nhìn khuê nữ vẫn còn ngơ ngác ngốc ngốc nhìn cửa, có hơi cười khẽ, nói: "Xem ra, phải bồi dưỡng tiểu tử thối kia kỹ một chút rồi."
Mấy người đang nói, đầy tớ đưa cơm tới, còn xách một cái hộp đựng thức ăn, nói là Trần sư phụ đưa tới, còn nói Trần sư phụ nói buổi tối sẽ làm gạo nếp táo ngọt, đưa lại đây sau.
...
Trong Lộc Viên, Mục thẩm đã thay xiêm y cũ của Vương thị, Giả Sơn cũng thay xiêm y cũ của Trần Danh, đang đợi ở sảnh phòng.
Trần A Phúc gọi Trần Danh, Vương thị, A Lộc, Đại Bảo ngồi xuống, để cho Mục thẩm tử dập đầu nhận chủ.
Thời điểm khi bọn họ kêu Trần Danh "Lão gia", Vương thị "Phu nhân", A Phúc "Đại cô nương", A Lộc "Đại thiếu gia", Đại Bảo "Bảo ca nhi", trừ Trần A Phúc và Đại Bảo vẻ mặt tự nhiên ra, Trần Danh, Vương thị, A Lộc đều đỏ mặt lên, vô cùng thẹn thùng.
Trần A Phúc có chút ghé mắt với Đại Bảo. Mình có thể thản nhiên, đó là bởi vì mình sống lâu hơn một đời, có đầy đủ lịch duyệt và tự tin. Nhưng Đại Bảo một hài tử không đến năm tuổi, còn có thể thản nhiên dạng này, đây chính là sức lực từ lúc sinh ra đã có. Hơn nữa cậu từ lúc sinh ra đã có thiên phú, thông tuệ, tuấn tú... Mình thật sự là nhặt được bảo bối.
Trần Danh đến cùng không có thói quen được gọi là lão gia, đỏ mặt nói: "Chúng ta đều là lớp người quê mùa, gọi cái gì lão gia phu nhân, cười đến rụng răng. Vẫn là gọi ta Trần đại ca hoặc là Trần đại thúc, gọi nương A Phúc là tẩu tử hoặc Nhị thẩm. Gọi A Phúc "Đại cô nương", Đại Bảo "Bảo ca nhi" đều không sai, còn như A Lộc... Liền kêu Lộc thiếu gia đi."
Hắn vốn muốn nói gọi là A Lộc, nhưng nghĩ đến nhi tử của mình đang đọc sách, tương lai là muốn khảo tú tài khảo cử nhân, đảm đương nổi một tiếng Lộc thiếu gia.
Trần A Phúc biết rõ sức lực không phải là một sớm một chiều dưỡng ra, nếu bọn họ đã không quen, sẽ chờ về sau có thói quen rồi nói sau.
Nàng cùng từng người Trần Danh thưởng hai mẹ con kia mỗi người một viên ngân hoa sinh, cũng nói một chút chỗ ở, phân công cùng chú