Nông Kiều Có Phúc

Chương 170: Chương 170: Thiếu






Editor: ChieuNinh_dd.lequydon

Trong Di Nhiên Viện, Đại Bảo và Sở Hàm Yên đang đôi mắt trông mong đứng ở dưới hành lang lo lắng nhìn qua cửa chính. Một đứa mặc giống như khí cầu màu lam, một đứa mặc giống như khí cầu màu hồng. Con mắt cũng giống như quả nho to, khuôn mặt nhỏ nhắn cũng giống như táo đỏ.

Nhìn thấy bọn họ, tim Trần A Phúc ngọt giống như ăn mật, tất cả uất khí trong lồng ngực đều tan thành mây khói. Vừa rồi và hiện tại, tựa như phiên bản ma quỷ và thiên sứ, tương phản lớn.

Mình có may mắn cỡ nào, có thân nhân yêu thương mình, còn có bảo bối mình càng yêu.

Nàng dừng lại ở địa phương cách xa bọn họ vài mét, ngồi xổm xuống vươn tay cười nói: "Hai bảo bối, đến đây nào."

Đại Bảo và Sở tiểu cô nương nhìn nhau một cái, cười ngọt ngào đi đến Trần A Phúc. Đại Bảo có thể chạy tới như một trận gió, nhưng cậu chờ Sở tiểu cô nương, cùng nàng nhất trí trong hành động.

Bọn họ cuối cùng đi đến trước mặt Trần A Phúc, đồng thời đánh về phía ôm ấp ấm áp.

Trần A Phúc ôm lấy hai bọn họ, hôn một người một cái, cười nói: "Hai bảo bối, có các con, thật tốt."

Đại Bảo ha ha cười hôn một cái ở trên mặt trái Trần A Phúc, Sở Hàm Yên cũng cười tủm tỉm hôn một cái ở trên má phải Trần A Phúc.

Đại Bảo nhất thời cao hứng, lại bổ nhào tới Trần A Phúc, dùng sức hơi lớn, bỗng chốc xông Trần A Phúc đến ngồi trên mặt đất. Cánh tay Trần A Phúc còn ôm hai đứa bé, vừa kéo, cũng kéo bọn họ đến ném tới trên người mình. Lập tức, ba người thành đoàn, đều cười ha hả, tiếng cười khanh khách của Sở Hàm Yên vẫn còn đang rõ ràng.

Trần A Phúc ngạc nhiên mừng rỡ nhìn Sở Hàm Yên cười nói: "Ôi trời ơi, tiếng cười tỷ muội dễ nghe như thế, thật sự là âm thanh thiên nhiên nha."

Đại Bảo cũng ngạc nhiên mừng rỡ cười nói: "Đúng vậy, đúng vậy, Yên Nhi tiếng cười của muội muội thật dễ nghe."

Sở Hàm Yên nghe vậy, lại cười khanh khách vài tiếng. Nói: "Thích... Di di, Đại Bảo, cũng thích... Phụ thân."

Đại Bảo nghe vậy, lại rắm thối nói: "Ta thích mẫu thân, Yên Nhi muội muội, cũng thích Sở đại thúc."

Sở Hàm Yên nghe, cười đến lại ngọt hơn, mặt mày cong cong, một hàng răng trắng nhỏ như hạt gạo nếp hiện ra, lúm đồng xu nhỏ trên khóe miệng thật sâu, quả thực yêu chết người.

Nhìn thấy Sở Hàm Yên cái bộ dáng này, La Đại Nương ở một bên dùng tay áo lau nước mắt. Trong những người này, chỉ có bà rõ ràng nhất tiểu chủ tử đã từng chịu qua khổ thế nào, bà không nghĩ tới tiểu chủ tử còn sẽ có hôm nay. Hiện tại tiểu chủ tử, chỉ sợ không cần phải thông minh, coi như là bình thường, về sau có thể lập gia đình, làm mẫu thân rồi. ChieuNinh:{|}[email protected]#$ &^* lequydonD^d^l^q^d

Ngụy thị và Tống mụ mụ cũng cao hứng dị thường, tỷ muội có thể nhanh khỏe được dạng này, các nàng đều không nghĩ tới.

Trong lòng Ngụy thị còn có mấy phần khổ sở không muốn người biết, ngày hôm qua nàng bị cha chồng La quản sự khiển trách một trận. Bởi vì nàng giúp Trần A Phúc tìm kiếm được một hậu sinh, là nàng quải ngoằn ngoèo rất nhiều thân thích.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.