Editor: ChieuNinh_dd.lequydon
Trần A Phúc nghĩ tới, sản lượng lớn như thế, cổ đại giao thông lại không phát triển, muốn bán được giá tốt, khẳng định trước phải thăm dò kỹ nguồn tiêu thụ.
Cũng may có sáu mẫu dưa hấu đánh chiến trước, trước bán tiên dưa tốt như thế đến địa phương giàu có và đông đúc, chỗ đó thương nhân cảm thấy tốt, sẽ tự mình tìm tới tận cửa mua.
Đặc biệt Định Châu là đầu mối then chốt giao thông Đại Thuận Triều, thành bên cạnh sông đào lớn, giới hạn hướng bắc là kinh thành, giới hạn đi về phía nam là Ngô thành trọng trấn Giang Nam, trung gian còn có một con sông cái thời không này tương liên sông dài Phú Giang. Một ít dưa hấu xem nhiều, chỉ cần tìm tốt nguồn tiêu thụ, chỉ cần dọc theo bờ một vùng sông đào lớn sức mua cường đại, đều là cung không đủ cầu.
Tằng Lão Đầu đã thuê hai xe bò, xe lừa thôn phụ cận, hơn nữa Đường Viên ủng hộ cho mượn một chiếc xe bò, nhà mình một chiếc xe bò, tổng cộng có tám chiếc, một lần có thể kéo hết. Trừ cho tiệm Trần Nhị lương thực phô một nghìn cân, khác đều đưa đi cửa hàng Phúc Vận Lai ở Định Châu, nếu cửa hàng gặp may mắn xuôi sông bán đi địa phương xa. Hiện tại dưa hấu cũng còn chưa đưa ra thị trường, hơn nữa dưa nhà mình vừa lớn lại ngọt, giá tiền khẳng định không kém. Còn như đến cùng nên bán bao nhiêu tiền, Tằng Song làm qua điều tra thị trường nên biết.
Còn có chính là, trước hái bốn mươi quả dưa hấu để nhà mình ăn cùng tặng người. Phúc Viên, Lộc Viên, Đường Viên mỗi nơi muốn vài quả, lão hòa thượng, Trần Trụ Trì cùng đại phòng, Dương gia thị trấn mỗi nhà đưa hai trái, người có hệ than thiết trong thôn mỗi nhà đưa một quả, nhà Trần Thế Anh cùng Hầu phủ kinh thành mỗi nơi đưa năm trái.
Ngày hôm sau là ngày hai mươi, Đại Bảo bọn họ đều hưu mộc, trừ Sở Hàm Yên không thích nhiều người thì đến Phúc Viên, lão hầu gia, Sở Lệnh Tuyên mang Sở Lệnh Trí và Đại Bảo ở ruộng dưa hấu bên cạnh Phúc Viên xem náo nhiệt, ngay cả Liêu tiên sinh cũng đến. Trong thôn một số nhà cùng tá điền Đường Viên, còn có hộ nông dân và hài tử đầy tớ Đường Viên, cũng tới rất nhiều người xem náo nhiệt.
Sở lão hầu gia cười tủm tỉm cực vui vẻ, chứng kiến những trái dưa hấu xinh đẹp, ông nghĩ đến về sau trồng lúa nước, tiểu mạch, ngô, cây nông nghiệp v.v, những thứ này đều là Vô Trí đại sư cung cấp mầm mống. Nếu như chúng nó cũng giống như dưa hấu, sản lượng cao, khẩu vị ngon, đó là phúc của dân chúng Đại Thuận Triều.
Lúc trước ông không quá tán thành cháu dâu nhà mình quá hứng thú với mở cửa hàng, làm ruộng. Nhà mình không thiếu tiền, để cháu dâu làm chút này dễ dàng chiêu trò cười. Nhưng hôm nay vừa nhìn, đây không phải là vấn tiền đề, mà là vấn đề lớn quan hệ đến ăn cơm no dân chúng, là phân ưu vì Hoàng thượng. Lúc này ông liền muốn ra sức ủng hộ.
A Phúc, tên lấy được thật tốt, thật sự là người có phúc. Cháu dâu này tìm vừa ý!
Lão gia tử không coi mình là người ngoài, lại để cho người hái hai trái dưa, cắt thành miếng nhỏ chiêu đãi một ít người xem náo nhiệt.
Đại Bảo nhìn một chút Sở Lệnh Tuyên đứng dưới tàng cây ở đằng xa, hắn và một ít lão nông không đến cùng nhau, chỉ đứng ngốc ở chỗ đó. Mà không giống lão hầu gia cùng Liêu tiên sinh có thể dung nhập trong hương dân, theo chân bọn họ nói chuyện thu hoạch ngày mùa.
Đại Bảo cầm lấy một miếng dưa hấu đi đến trước mặt Sở