Editor: ChieuNinh_dd.lequydon
Sở tam phu nhân vừa nói vài câu, Lý thị liền không dám lại tìm việc. Bà ta không sợ lão hầu gia cùng Nhị lão gia ở bên kia bình phong, nhưng sợ Hoa Xương sợ đến tận xương tủy.
Nàng trừng mắt liếc Tống thị nói: "Hôm nay tức phụ Lão Nhị là như thế nào? Bình thường cũng không thấy ngươi chịu khó dạng này, nhanh ngồi xuống đi. Hồ đồ, lại nên nói ta là ác bà bà, khắt khe tức phụ thứ tử."
Tống thị tức giận đến đỏ bừng cả khuôn mặt, hàm nước mắt còn không dám khóc lên. Mỗi lần đều như vậy, lén lút kêu nàng làm như vậy, chỉ khi nào gặp chuyện không may lại đều đẩy trách nhiệm tới trên người nàng. Nam nhân kêu nàng nhẫn nhịn, nói ở riêng thì tốt rồi, nhưng cái nhà này khi nào thì mới phân ra chứ?
Sở tam phu nhân hừ lạnh nói: "Ta chính là người hồ đồ, còn thật cho rằng Nhị tẩu là đang hà khắc với tức phụ thứ tử đây."
Một câu nói nói làm Lý thị đỏ mặt lên, hù dọa Tống thị lại là nơm nớp lo sợ.
Trần A Phúc liếc về Lý thị một cái, nói trắng ra, hôm nay chỗ Lý thị nhằm vào đều là chính mình. Bà ta làm được rõ ràng dạng này, mình cũng không cần phải lưu mặt mũi cho bà ta nữa.
Trần A Phúc cười dùng đũa chung gắp mấy thứ món ăn cho Sở tam phu nhân, nói: "Trước khi con đến kinh thành, mẹ chồng đặc biệt dạy bảo con, phải hiếu kính tam thẩm, còn kêu con học cùng tam thẩm nhiều một ít, mang tâm địa bồ tát như thế nào, thủ đoạn sét đánh ra sao. Tam thẩm về sau phải dạy dỗ cháu dâu nhiều một chút, lôi kéo thiện tâm như thế nào, đả kích làm ác như thế nào, cũng không nên giấu giếm."
Sở tam phu nhân cười khanh khách nói: "Ai da, cái gì tâm địa bồ tát, thủ đoạn sét đánh, đại tẩu nói ta được quá tốt. Nhưng mà, một ít thủ đoạn nhỏ lôi kéo lòng người cùng đả kích ác nhân này, ta ngược lại biết hai tay, tức phụ lão đại muốn học, ta sẽ dạy, bảo đảm không giấu giếm." Rồi nói với mấy người Sở Hoa cùng Sở Trân: "Các cô nương cũng đều học một ít, tương lai đến nhà chồng, có thể có tác dụng đấy."
Sở Hoa vội vàng đến gần có hứng thú nói: "Tam thẩm dạy, chúng ta liền học."
Sở Trân cùng Sở Lâm, Sở Bích đều sợ tam phu nhân, thấy nàng nói như thế, đều gật gật đầu.
Lý thị thấy thế tức giận hơn, hung hăng trừng Sở Lâm cùng Sở Bích một cái, lại liếc Tống thị một cái, những người kia đều chột dạ cúi đầu xuống.
Bàn nữ nhân chia làm hai phái, bàn các nam nhân ngược lại đoàn kết thân mật, ngay cả Nhị lão gia đều uống nhiều rượu.
Sau khi ăn xong, mọi người lại đi trong sảnh nói chuyện một trận, mới tản đi.
Ra cửa thuỳ hoa, mọi người cung kính đưa lão gia tử, ông dẫn Sở Lệnh An cùng Sở Lệnh Vệ ở ngoại viện đi đến phía trước bên trái. Sau đó, người một nhà nhị phòng đi hướng tây, vài người Trần A Phúc đi về phía đông.
Lúc này màn đêm đã phủ xuống, trăng bán nguyệt sáng ngời treo ở chân trời. Nhìn khắp bốn phía, tầng tầng lớp lớp mái cong góc vểnh lên nhìn không thấy bờ, hành lang quanh co không có cuối cùng, hình bóng cây cối đan xen vươn hướng phương xa, đình viện thật sâu là xa lạ như vậy, khiến Trần A Phúc có chút không biết vì sao luống