Editor: ChieuNinh_dd.lequydon
Một bà tử sau lưng Trần A Phúc động tay chân, để món ăn trong tay nha đầu hơn phân nửa rơi ở trên người Sở Trân, trên người Trần A Phúc cũng vung vài giọt mỡ, Sở Hầu gia liền thừa cơ kêu Sở Lệnh Tuyên mang Trần A Phúc đi.
Bọn họ đi rồi, Sở Trân bị lĩnh vào trong phòng nhỏ khác thay quần áo, hai cái chày ngốc gỗ Lý thị và Sở Trân không biết thuận theo ý tứ Sở tam phu nhân nói là đầy tớ phủ công chúa muốn hại người Sở gia, ngược lại đều đang khóc mắng Trần A Phúc là họa thủy, khiến Sở Trân gánh họa thay nàng...
Sở tam phu nhân nghe được thẳng bốc lửa, hận không thể dùng đại bạt tai đánh hai người kia.
Sở tam phu nhân còn nói: "Còn may cho các con đi, Vinh Chiêu kia còn thật sự chuẩn bị một nha đầu thông phòng cho Tuyên Nhi. Tức phụ Tuyên Nhi không tiện cự tuyệt mang về, cho dù Tuyên Nhi không thu dùng nàng, cũng làm người ta ghê tởm không phải sao. Về sau còn kêu ta giúp đỡ mang về, nói là nàng ta làm mẹ chồng thương cảm nhi tức, phái trợ thủ. Ta không mang, trực tiếp đi trở về."
Nếu thật sự mang nữ nhân trở về, ngược lại thật ghê tởm người ta.
Trần A Phúc kéo tay áo Sở tam phu nhân, cảm kích nói: "Tam thẩm, cảm ơn thẩm, thẩm vẫn luôn giúp đỡ con. Hôm nay nếu như không có tam thẩm, con không biết sẽ còn ăn bao nhiêu thiệt thòi."
Sở tam phu nhân cười nói: "Vinh Chiêu bị hoàng bá phụ của ta cùng Mã Thục phi nuông chìu đến không ra gì, lại là lá gan lớn, chuyện gì cũng dám làm lời gì cũng dám nói, nếu không cũng sẽ không làm chuyện không biết xấu hổ kia. Người lưu manh hư hỏng, mấy vị công chúa khác đều sợ nàng ta, cũng chỉ có tam thẩm dám đối nghịch cùng nàng ta. Bởi vì tam thẩm cũng bị hoàng tổ mẫu ta làm hư rồi, cũng là một người lưu manh phá sản. Ta và Vinh Chiêu ấy, từ nhỏ đánh tới lớn." Nói xong, còn phối hợp cười ha hả.
Cổ đại nữ nhân cười dạng này, giống nhau đều biết dùng khăn che miệng. Nhưng Sở tam phu nhân mới mặc kệ nhiều như vậy, mười sáu cái răng đều lộ hết.
Ở cổ đại, có lẽ chỉ có quý nữ hoàng thất sinh ra mới dám cười không kiêng nể gì như thế.
Bá đạo lại không làm ác, Trần A Phúc thích tính cách Sở tam phu nhân. Nàng lập tức vuốt mông ngựa nói: "Tam thẩm và Vinh Chiêu công chúa không giống nhau, tam thẩm đây là hào sảng, là nữ hán tử..."
Sở Lệnh Tuyên không tán thành ngăn cản nói: "A Phúc."
Sở tam phu nhân ha ha càng rõ ràng giòn tan, cười nói: "Nữ hán tử, lời nói này hay, so với lưu manh phá sản còn dễ nghe, còn đặc biệt hình tượng, tam thẩm có thể không phải là nữ hán tử sao." Lại vỗ ngực một cái nói: "Chờ Nghiễm Khai về, ta nhất định nói với hắn, để hắn cũng vui vẻ a vui mừng a."
Sở lão gia tử cũng không cao hứng như vậy. Lý thị hai cái đồ ngốc kia, ở nhà hồ đồ một chút liền thôi, ở bên ngoài còn xách không rõ dạng này. Nói: "Nếu như lão Tam tức phụ qáu khư vẫn luôn ở trong phủ thì tốt rồi, ta giao Trân nhi cho con quản giáo, nó cũng không đến nỗi như thế. Hiện tại, chao ôi, đáng thương lão Nhị, thể cốt không tốt,