Editor: ChieuNinh_dd.lequydon
Giờ Tị ngày bốn, Trần A Phúc một mình ngồi xe ngựa đi phủ công chúa Vinh Chiêu.
Công chúa Vinh Chiêu biết rõ hôm nay mẹ con Trần A Phúc muốn đến, đang ngồi ở trên giường La Hán trắc phòng cùng Sở Hầu gia chờ bọn họ.
Từ năm ngoái Vinh Chiêu bắt đầu bị đoàn điểu kéo phân, liền xui xẻo cực kì, căn bản không có ai đến phủ la cà, còn bị thái hậu phái đi trong chùa chép kinh ăn chay ba tháng. Đặc biệt là lúc cuối năm, bắc bộ bị tuyết tai họa, rất nhiều đại thần tính tuyết tai họa ở trên đầu nàng ta, nàng ta lại bị thái hậu cấm túc. Nàng ta ở trong phủ không làm gì, ngày ngày trừ chép kinh ra, chính là quấn quít lấy Sở Hầu gia. Nếu như Sở Hầu gia không ở đây, nàng ta tìm nô tài xúi quẩy.
Nữ nhi Tiết Bảo Nghi của nàng ta, đã bị thái hậu chỉ hôn. Bởi vì Mã Thục phi sợ cháu ngoại dính vào khí "xui xẻo" sau này về nhà chồng không thích, bắt đầu kể từ khi Vinh Chiêu bị cấm túc, liền kêu Tiết Bảo Nghi tiến cung, do Thục phi chính mình giáo dưỡng.
Vinh Chiêu thủy chung vẫn không hiểu, mình như thế nào liền chiêu điểu đại tiên chán ghét, thường xuyên kéo phân kéo ở trên người nàng. Có đôi khi, nàng cảm giác mình có phải là thật như đại thần tố cáo như vậy hay không, là vì nàng tức chết phò mã đảm nhận đầu tiên, lại đoạt trượng phu người khác, làm hại người khác xuất gia, còn hại tôn nữ của người khác, mà dẫn tới điểu đại tiên chán ghét.
Nhưng đa số thời điểm, nàng lại cho rằng không phải là chuyện như thế. Trong thiên hạ có chỗ nào không phải là vương thổ, nàng là khuê nữ Hoàng thượng, nàng muốn ai làm phò mã, người đó chính là phò mã của nàng. Cho dù người kia đã là trượng phu người khác, chỉ cần nàng muốn, cũng là của nàng. Đây không phải là đoạt, mà là bổn phận.
Nhưng mà, kể từ sau khi nàng xúi quẩy, không chỉ Hoàng thượng, thái hậu đối với nàng lạnh nhạt, ngay cả Nhị hoàng tử đối với nàng cũng không thân thiện bằng trước kia. Đặc biệt là Sở lang nàng yêu khắc sâu, so với trước kia lấy lệ nhiều hơn. Thường xuyên thừa dịp thời điểm nàng chép kinh, liền sẽ ra ngoài "Đi dạo". Chuyển một cái chính là hơn nửa ngày, hoặc là một hai ngày, một lần dài nhất là ba ngày, làm nàng tức tới buồn bực trong lòng.
Vinh Chiêu mất hứng oán giận hắn, Sở Hầu gia cũng không giống như quá khứ hoặc là dỗ ngọt nàng, hoặc là dứt khoát đi trong một gian phòng khác hờn dỗi. Mà là lạnh mặt nói: "Ngươi không thể ra phủ, cũng không thể không cho ta ra ngoài phủ đi? Hoặc là nói, khiến ta cũng giống ngươi, ở trong ngôi phủ này ngây ngốc đến ra xui xẻo', ngươi mới cao hứng?" Sau đó, tự mình đi ngoài thư phòng, hoặc là lại đi ra ngoài "Đi dạo".
Vinh Chiêu tức giận đến vừa khóc lại nháo lại đập đồ, còn có một lần bắt lấy Sở Hầu gia không cho hắn đi.
Sở Hầu gia lạnh lùng nhìn nàng một cái, nói: "Công chúa, thỉnh ngươi buông tay."
Nội tâm Vinh Chiêu một mảnh bối rối, nàng từ mười tuổi liền bắt đầu hâm mộ Sở lang, như thế nào sẽ dùng loại ánh mắt này nhìn mình. Nàng khóc lớn nói: "Sở lang, những tên Ngự sử thối tha kia sở dĩ công kích ta, cũng là bởi vì ta thích chàng, bắt chàng làm phò mã."
Sở Hầu gia nói: "Công chúa nói sai rồi, bọn họ công