Nông Kiều Có Phúc

Chương 486: Chương 486: Thiếu






Editor: ChieuNinh_dd.lequydon

Hai người Sở Lệnh Tuyên cùng Trần A Phúc vội vàng rời giường, bọn hạ nhân đã chuẩn bị tốt nước nóng cùng điểm tâm.

Điểm tâm là mì vằn thắn nước cốt gà tôm thịt, cháo bích canh, bánh ngọt tơ vàng, bánh sữa ngọt mềm, bánh rán hành. Đều là Sở Lệnh Tuyên bình thường thích ăn.

Trần A Phúc không đói bụng, chỉ ngồi ở đối diện hắn ngơ ngác nhìn hắn. Sở Lệnh Tuyên bị nhìn thấy có chút không được tự nhiên, cười duỗi tay vuốt vuốt đầu tóc nàng. Nói: "Chờ ta trở lại, để cho nàng xem đủ."

Sau khi ăn xong, Sở Lệnh Tuyên về phòng ngủ, ôm Tiểu Ngọc Nhi dậy hôn rồi lại hôn. Sau đó lại đi đông sương phòng, ôm Vũ Ca Nhi cùng Minh Ca Nhi dậy hôn một chút.

Ra Đông Sương, lại đi Tây Khoa viện. Hắn sợ đánh thức Sở Hàm Yên, ngay cả đèn cũng không điểm, chỉ dựa vào tia nắng ban mai xuyên qua song cửa sổ nhìn nàng vài lần, vuốt ve đầu tóc bên gối.

Chứng kiến nữ nhi khuôn mặt nhỏ nhắn thịt thịt cùng màu da đỏ hồng, nội tâm Sở Lệnh Tuyên trăm mối cảm xúc ngổn ngang. Trước khi chưa gặp được A Phúc, mỗi lần rời khỏi nữ nhi đều cực kỳ không nỡ, sợ con bé chịu tội. Nhưng bây giờ, cho dù đi chịu chết, cũng yên tâm về nữ nhi rồi.

Trần A Phúc đưa hắn đi ngoài viện, lúc đi đến cửa viện, hắn quay người lại kéo Trần A Phúc vào trong lòng, vùi mặt ở trong đầu tóc nàng, hít thở mấy hơi thật sâu. Nói: "Chờ ta trở về. Nếu có gì vạn nhất, cũng không cần quá khổ sở, mấu chốt sống qua ngày thật tốt cùng bọn nhỏ."

Trần A Phúc nức nở nói: "Thiếp không cần vạn nhất, chỉ cần chàng còn sống trở về..."

Nam nhân Sở gia đều sẽ ở ngoại viện tiễn đưa Sở Lệnh Tuyên, Sở Lệnh An trực tiếp đến Trúc Hiên, vừa vặn trông thấy Sở Lệnh Tuyên cùng Trần A Phúc ôm nhau cùng một chỗ.

Hắn vội vàng trốn ở phía sau một cây đại thụ, trong lòng kính sợ đối với đại tẩu thiếu rất nhiều. Dù nữ nhân thông minh hiền tuệ, nếu như bộ dáng này bị người chứng kiến, cũng sẽ cảm thấy nàng không trang trọng.

Sở Lệnh Tuyên buông lỏng tay, ra cửa đi đến phía ngoài viện.

Nhìn đến bóng lưng hắn vội vã biến mất ở phía sau cây, Trần A Phúc khóc thành tiếng. Hạ Nguyệt đi tới đỡ nàng về sân nhỏ, khuyên nhủ: "Tam lão gia là Đại nguyên soái, nhất định sẽ không để cho thế tử gia đi mạo hiểm."

Lý ma ma mất hứng thấp giọng nói: "Hạ Nguyệt, lời nói này cũng không cho nói lung tung. Thế tử gia có bản lãnh như vậy, như thế nào sẽ để Tam lão gia chiếu cố."

Hạ Nguyệt lời vừa ra khỏi miệng, liền biết chọc họa, vội vàng đỏ mặt gật gật đầu.

Ba đứa bé sau khi tỉnh lại, lại không nhìn thấy phụ thân, đều khóc lóc không dừng lại. Vừa nói hù dọa muội muội, hai tên tiểu tử liền ngừng miệng, nhưng Sở Hàm Yên lại liên tục dùng khăn bụm mặt khóc không ngừng.

Trần A Phúc không sợ kêu khóc, nhưng sợ hãi tiểu cô nương khóc thút thít ẩn nhẫn dạng này. Nàng ôm tiểu cô nương vào trong ngực khuyên giải, lại phải kêu người đi xin tiên sinh nghỉ hai ngày, nói sẽ dẫn bọn họ đi tìm tiểu di A Mãn cùng Thiến tỷ muội chơi.

Hai tiểu ca không biết rõ


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.