Đương lúc hắn ngẩn người, Như Tuyết Ngưng đã nhanh như chớp ra tay.
Kiếm Ly giật mình, xoay người lui về phía sau, nhưng làm sao có thể tránh thoát Như Tuyết Ngưng lạnh lùng lại có bản lĩnh đây?
"Cẩn thận!" Một bên Tư Vô Phong động thân hình, sử dụng ngọc tiêu, ngăn cản ở trước chưởng phong của Như Tuyết Ngưng, chặn lại một kích nàng đánh Kiếm Ly.
Như Tuyết Ngưng chau đôi mày thanh tú, lạnh lùng cười một tiếng, "Thế nào, minh chủ cũng muốn ngăn trở ta?"
"Cô nương cần gì phải đuổi tận giết tuyệt, ngươi mới vừa rồi chỉ đánh nhẹ, như thế nào đem hắn đánh lui đơn giản như vậy?" Tư Vô Phong lạnh nhạt nói.
"Ta là nàng dâu chưa qua cửa của ngươi, ngươi thật vì nghĩa quên thân!"
"Cha!" Đang lúc hai người giằng co, Tư Ngạo Trần chợt kêu một tiếng.
Tư Vô Phong ngẩng đầu, thấy bộ dáng khổ sở của nhi tử.
Hắn than nhẹ một tiếng, thu tay lại, chỉ nói: "Tuổi còn trẻ, ra tay không thể quá mức ác độc, không lưu tình."
Như Tuyết Ngưng không nói, chỉ là cười cười, sắc mặt mang theo chút châm chọc.
Đang muốn động thủ đẩy cửa, Kiếm Ly lại ngăn cản, "Thế nào, ngươi còn không chết tâm?" Nàng cười lạnh.
Kiếm Ly không trả lời, chỉ là nắm chặt kiếm trong tay, một bộ dáng liều chết cũng không theo ý nàng.
"Kiếm Ly, để cho nàng vào đi." Bên trong nhà chợt truyền đến thanh âm mệt mỏi của Phong Ngân.
Kiếm Ly vẻ mặt hơi động, giống như là giãy giụa, lúc này mới miễn cưỡng lui ra một bước.
Thời điểm Như Tuyết Ngưng đi vào, trên mặt mang nụ cười thắng lợi.
Trong gian phòng thanh nhã, màn mỏng hơi xoăn, Phong Ngân đang đắp chăn ngồi ở trên giường.
Như Tuyết Ngưng đi từng bước một tới gần chàng, xuyên thấu qua ánh hoàng hôn, nhìn chằm chằm gương mặt của Phong Ngân.
Dung nhan gầy gò trắng như tuyết, nhìn vô cùng mỏi mệt, chàng nghe thấy tiếng động, từ từ mở mắt ra.
Thời điểm bốn mắt nhìn nhau, nàng cảm thấy trái tim mình bỗng nhiên đập mạnh. Sự ương ngạnh lãnh khốc từ trước đến giờ không còn nữa, chỉ có ngơ ngác nhìn chàng.
Phong Ngân thu hồi ánh mắt, ánh mắt kia vắng lặng u tĩnh , không chút độ ấm, cũng không nhìn ra tâm tình gì.
Nàng đột nhiên cảm thấy thất vọng, tại sao chàng lại dùng ánh mắt như thế nhìn nàng?
"Nàng muốn biết cái gì?" Phong Ngân nhàn nhạt hỏi.
Nàng nhất thời không thốt lên lời, nét mặt cùng thái độ như vậy, giống như nước đá dập tắt nội tâm sục sôi của nàng.
"Nhìn bộ dáng ngươi như vậy, ta có thể nói gì?" Nàng cau mày, có chút oán giận nói.
Lời của nàng làm trong lòng Phong Ngân gợn sóng, nhưng chàng im lặng.
"Ta đã từng tới nơi này, ngươi đã từng cứu ta, có phải không?"
Phong Ngân lặng lẽ nhìn nàng, "Nàng nhớ ra rồi?"
"Nếu là nhớ rồi ta cần gì phải hỏi ngươi? Chỉ là có mấy điểm ấn tượng mơ hồ ở trong đầu ta. Ta chỉ muốn hỏi ngươi, ngươi ngàn dặm xa xôi đến Phi Tuyết cung, chỉ là vì chữa bệnh cho ta sao?"
Nghe lời của nàng..., vẻ mặt mệt mỏi buồn bã của chàng lại ra ý cười.
Nụ cười kia lại làm cho nàng không thoải mái, cứng ngắc như thế, lại hiện lên trên mặt chàng."Ngươi làm gì? Trả lời ta, ta và ngươi đã từng quen biết, ngươi là vì cứu ta mà đến, có phải không?"
"Nàng nghĩ sao?" Phong Ngân nhẹ nhàng thở dốc một hơi, cố nhịn khó chịu vì tâm tình dao động.chàng nhìn lòng bàn tay của mình, hắc khí bắt đầu chạy loạn, độc Vĩnh Sinh trong cơ thể lại muốn phát tác.
"Bằng không thì vì cái gì đây? Ngươi vì cứu con tiện nhân Thích Điệp Vũ mà trà trộn vào Phi Tuyết cung? Ngươi và nàng có quan hệ gì?"
Phong Ngân sâu kín cười, thân thể từ từ nằm xuống, đưa lưng về phía nàng, "Ta mệt mỏi, nàng đi đi."
Bên trong phòng hồi lâu không có tiếng động, Phong Ngân nhắm hai mắt, chịu đựng đau đớn từ từ phát tác, cho là nàng đi ngay. Thân thể lạnh lẽo chợt cảm thấy một hồi ấm áp, chàng mở mắt ra, mới giật mình phát hiện thân thể ấm áp mềm mại của nàng đã dán lên người mình lúc nào.
"Ngươi tại sao không nói thật với ta?" Hương thơm từ hơi thở của nàng phát ra lượn lờ quanh chàng."Ta là đang cố ý giận ngươi, chẳng lẽ ngươi nhìn không ra sao?"
Nàng thở dài một cái, sâu kín nói: "Ta biết rõ, ta tất nhiên biết chàng, hơn nữa chúng ta rất thân mật; một nữ nhân nếu ngay cả điều này cũng cảm giác không được, thì thật không phải là nữ nhân."
Nàng nói xong, chợt kéo vạt áo chàng ra.
"Nàng làm cái gì?" Phong Ngân muốn ngăn cản nàng, nhưng động tác nhỏ đó cũng làm chàng toàn thân đau đớn, chàng cắn răng, độc này tại sao cố tình phát tác vào lúc này đây?
Phong Ngân nín thở vội vã nhắm mắt, chàng nhịn được, tuyệt đối không thể để nàng nhìn ra mình có điều gì không ổn.
Nàng ngây dại! Tại bả vai tuyết trắng thon gầy, nàng nhìn thấy một đóa hoa lan! Quỷ dị như hoa lan Thương Tuyết (mình cũng không biết nó là loài hoa gì nữa), ở trên đầu vai hắn.
Ánh mắt của nàng có chút trầm xuống, tại sao chứ? Tại sao trải qua nhiều quanh co như vậy, nàng mới biết nàng cùng chàng có liên quan . Đè nén cõi lòng chua xót, từ từ cúi đầu, cánh môi đỏ mọng trơn mềm nhẹ nhàng in một nụ hôn lên đóa hoa lan này.
"Buông ta ra. . . . . ." Phong Ngân thật thấp thở hổn hển, thân thể có chút run rẩy, giống như là e ngại cái gì. Phong Ngân không cách nào nhịn được, không cách nào nhịn được đụng chạm như vậy, việc này làm chàng nghĩ đến cái đêm đáng sợ kia!
Phong Ngân nghĩ dùng sức đẩy nàng ra, nhưng là chàng một chút hơi sức cũng không có, độc phát tác làm toàn thân chàng đau nhức, những thứ này chàng đều có thể chịu được, nhưng là không thể chịu được người khác đụng chạm.
"Chàng làm sao vậy?" Nàng hoảng hốt, phát hiện cảm xúc hắn dữ dội, chàng đang kháng cự nàng."Chàng kháng cự ta sao? Là bởi vì. . . . . . Đêm đó sao?" Nàng cũng nghĩ tới, trên mặt xuất hiện vẻ hối hận.
"Đi ra ngoài!" Phong Ngân cắn răng, ức chế đau đớn toàn thân, muốn nàng rời đi.
Mặt nàng trắng bệch, buông Phong Ngân ra, đứng nghiêm ở bên giường, cuối cùng không cách nào bức bách chàng, sâu kín thở dài, "Được, ta đi."
Ngoài cửa Tư Ngạo Trần chờ đến sốt ruột, bất đắc dĩ Kiếm Ly như tượng sắt đứng ở cửa. Chỉ cần hắn đến gần một bước, hắn cũng lấy ánh mắt lạnh lùng cảnh cáo nhìn chăm chú vào hắn.
"Ngươi tránh ra, ta muốn đi vào!" Hắn rốt cuộc không nhịn được, quát.
Kiếm Ly không nói lời nào, chỉ nắm chặt kiếm trong tay, tư thái này đã nói cho Tư Ngạo Trần biết, nếu như hắn còn muốn xông vào, trước hết phải qua cửa của hắn.
"Trần nhi, con qua đây." Tư Vô Phong quát lui nhi tử.
"Cha." Tư Ngạo Trần miễn cưỡng kêu một tiếng.
"Nam tử hán đại trượng phu, cần phải bình tĩnh!"
Bình tĩnh? Hắn cũng biết vậy, nhưng bên trong là Như Tuyết Ngưng, thê tử chưa xuất giá của hắn! Trong lòng hắn ánh mắt hắn đều là nàng, làm sao có thể duy trì bình tĩnh?
Hắn nghĩ nghĩ, lại nhìn hướng bên kia, vừa đúng chống lại Kiếm Ly lạnh lùng cười nhạo.
Tư Ngạo Trần càng thêm không thoải mái. Hắn nắm chặt Tuyết Ảnh kiếm, bỗng dưng cúi đầu, nhìn mặt đất không nói.
Liễu Vô Nhai nhìn nhìn Tư Vô Phong, "Tư huynh thật tính toán mang đại tẩu tới đây?"
"Không sai, hiện tại cũng chỉ có biện pháp này."
Nghe được Tư Vô Phong trả lời, Liễu Vô Nhai hiểu rõ gật đầu một cái, "Tư huynh không cần lo lắng, Phong Ngân công tử y thuật cao minh, nhất định có thể chữa khỏi bệnh cho đại tẩu."
Tư Vô Phong mắt sáng lên, tất cả tâm tình đều hóa thành một tiếng thở dài.
Cửa được mở ra, Như Tuyết Ngưng từ bên trong đi ra.
"Tuyết Ngưng." Tư Ngạo Trần lập tức nghênh đón.
Tư Vô Phong không có nhìn đến nhi tử mừng rỡ, chỉ tinh tế nhìn nàng.
Như Tuyết Ngưng sắc mặt cũng không được tốt, nhưng mà đối mặt với Tư Ngạo Trần vẫn nở nụ cười.
"Các vị mời trở về." Kiếm Ly làm ra tư thế tiễn khách.
"Chúng ta đi!" Tư Ngạo Trần hừ lạnh một tiếng, kéo tay Như Tuyết Ngưng.
Mà nàng không dấu vết rút tay về, đi ở phía trước.