Nông Môn Hãn Phụ, Tướng Công Ốm Yếu Sủng Thê Vô Độ

Chương 2: Chương 2: Xuyên không (2)




Nhóm dịch: Thất Liên Hoa

Vừa khéo Tiêu Hàm đến ăn mừng, mẹ kế Lý Đại Lan thì thầm bên tai nàng vài câu, đầu óc nàng nóng lên, xông lên ôm chầm lấy Tiêu Hàm, xé toạc cổ áo, quần áo không chỉnh tề đòi Tiêu Hàm hắn ta chịu trách nhiệm.

Nếu không chịu trách nhiệm, nàng sẽ nhảy xuống sông.

Dân làng và cả trưởng thôn đều nhìn thấy, Tiêu Hàm là người mới đến từ nơi khác nên chỉ đành ngậm bồ hòn làm ngọt, cưới nàng về.

Vừa mới qua một ngày, mẹ kế Lý Đại Lan đến nói vài câu, nàng đã thu dọn hành lý định bỏ đi, Tiêu Hàm vốn cảm thấy chuyện hôn sự này rất vô lý, cũng không ngăn cản nàng.

Nàng vừa đi vừa nói với dân làng đang hóng hớt rằng Tiêu Hàm không được, chân cũng không chữa được, nàng muốn quay về làm thiếp cho Lâm Đại Lang.

Kết quả quá hấp tấp, nàng thụt chân xuống rãnh nước, bị dân làng cứu lên, đưa về nhà họ Tiêu.

Chờ tiếp nhận hết tất cả ký ức, Lý Diệu Diệu xoa đầu ngồi dậy trên giường.

Nàng vừa dựa vào đầu giường, nghe thấy giọng nói lạnh lùng của nam tử nói: “Ngươi đi đi.”

Lý Diệu Diệu nhìn chằm chằm vào dung nhan gần trong gang tấc của nam tử, mặc dù đã từng thấy dung mạo tuấn tú của hắn, nhưng khi hắn mở mắt, nàng vẫn bị kinh diễm một chút.

Tóc mai như được cắt bằng dao, đôi mắt sâu thẳm như hoa đào, đuôi mắt mảnh và hơi cong, ánh mắt ôn nhu như ngọc.

Thu hồi ánh mắt, hơi nhíu mày, tâm trạng rất phức tạp.

Đi...

Nàng có thể đi đâu?

Nơi mà nguyên chủ quen thuộc nhất là thôn Lý Gia, trong ký ức của nàng đối với huyện thành gần như không có, hiện tại nàng ngoài một cơ thể khỏe mạnh, cũng không khá hơn Tiêu Hàm là bao.

Huống hồ hiện tại nàng đã lấy chồng, căn bản không thể quay về nhà họ Lý.

Ngay khi nàng đang suy nghĩ, giọng nói lạnh lùng của nam tử lại vang lên.

“Mục đích của ngươi đã đạt được, ngươi cũng thấy sân của ta đổ nát, bản thân còn lo không xong thì làm sao nuôi nổi ngươi.”

Ý trong lời nói đã quá rõ ràng.

Lý Diệu Diệu nhìn hắn thật sâu, thấy hắn không có ý nhượng bộ, thở dài, từ từ xuống giường ôm một chiếc hộp nhỏ ở đầu giường đi về phía cửa, chiếc hộp đó là do nguyên chủ để lại.

Nghe tiếng bước chân ngày một xa, sắc mặt Tiêu Hàm không có bất kỳ cảm xúc nào.

Chỉ có viên đá mà hắn xoa trong tay mới bộc lộ sát ý của hắn.

Đi thêm năm bước nữa, chân phải sẽ có thể bước ra khỏi cửa.

Tội giết vợ còn nặng hơn gấp trăm lần tội giết chết hai kẻ ngu ngốc kia trước đây.

Nghĩ đến hình phạt mà mình phải đối mặt, khóe môi hắn hơi nhếch lên, nụ cười như gió, vừa ôn hòa vừa mang theo sự mong đợi cái chết.

Ngay khi chân phải của Lý Diệu Diệu sắp bước ra, Tiêu Hàm ánh mắt u ám nhìn chằm chằm vào gáy nàng, viên đá nhỏ trong tay cũng đã chuẩn bị sẵn sàng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.