Nông Môn Khoa Cử Chi Kiếm Tiền, Khảo Thí, Dưỡng Gia

Chương 65: Chương 65




Sau khi tiễn Lý Quảng Tài và Quách viên ngoại, Lâm Trạch mới đóng cửa lại và bật cười đã nghẹn trong bụng từ lâu.

Hắn là người có rất nhiều khuyết điểm, lộ rõ nhất chính là có thù tất báo, hắn hận nhất là ai tính kế hắn.

Lần trước Lý Quảng Tài tới bái phỏng không thể nói là tính kế, nhưng tự cho bản thân là thông minh tưởng hắn sẽ xấu hổ khi từ chối nhận đệ tử ở trước mặt mọi người, Lâm Trạch trong lòng tỏ vẻ rất khó chịu.

Nếu không phải do tình yêu con của Lý Quảng Tài quá rõ ràng, và tên tiểu tử Lý Thăng hợp tâm ý hắn, hắn tuyệt đối sẽ không bỏ qua.

Cho một cái đề khó, thứ nhất là kiểm tra tư chất của Lý Thăng, thứ hai sao, thật ra là hắn cố ý làm khó dễ Lý Quảng Tài, phải ra oai phủ đầu trước làm người khác biết tính tình của hắn.

Cũng may là Lý Quảng Tài rất thông minh và thức thời, cũng không tức giận khi bị Lâm Trạch làm khó, đã sớm nhận ra gợi ý khi Lâm Trạch đã nhắc nhở.

Sau khi gợi ý xong, nếu Lý Thăng còn không hoàn thành bài kiểm tra, chuyện thu đồ đệ này đừng nhắc nữa, nhiều nhất là nhận làm học trò.

Ở thời đại này, đệ tử đi ra ngoài chính là thể diện của sư phụ, nếu đã làm sai tất nhiên là sư phụ cũng liên lụy theo, vì vậy cần phải đánh giá nghiêm khắc, Lâm Trạch không muốn sau này bị người khác liên lụy rồi chết oan uổng.

Lý Quảng Tài vẫn còn thời gian nửa tháng, vì vậy Lâm Trạch không nhọc lòng khi tiễn người đi.

Thật ra hai người họ tới cửa lần này mang đến một tin tức rất tốt, làm Lâm Trạch rất cao hứng, chỉ cần tư thục có thể mở, gia đình hắn sẽ nhanh chóng được sống thoải mái dễ chịu.

Vì lý do này, kế hoạch hiện tại của gia đình hắn cần phải được điều chỉnh lại, vấn đề mở tư thục phải được đạt trước tiên.

Thuận tiện lấy bữa tiệc rượu đem chuyện hắn muốn mở tư thục truyền ra bên ngoài, rèn sắt khi còn nóng!

Nghĩ là làm, nửa tháng tiếp theo Lâm Trạch giao toàn bộ nhiệm vụ bán bánh mì cho hai người mẹ của Hà Hướng Phong làm, Lâm Trạch phải tự xem cách làm đường từ cây củ cải đường, bất quá hắn vẫn còn thời gian bán bánh mì, có thể từ từ mà làm.

Vì chuyện tiệc rượu đã thảo luận xong, một mình Chương Tụ làm cũng không thành vấn đề, Lâm Trạch nhanh chóng liệt kê các quy định trong tư thục ra hết.

Tóm lại tư thục mở càng sớm càng tốt.

Trước khi liệt kê các quy định trong tư thục, nhà Lâm Trạch lại chào đón một vị khách mới.

Đồng dạng là người quen, bạn cùng trường của nguyên thân, Phương Sơn Nguyên là vị tú tài lúc trước tìm hắn mượn tiền.

“Lâm huynh, ta đã suy nghĩ kỹ, ta có thể chấp nhận điều kiện và yêu cầu của ngươi đưa ra, ngươi, ngươi hiện tại còn cần người không......”

Sau một thời gian không gặp, khí sắc của Phương Sơn Nguyên còn kém hơn trước, nhìn thoáng qua cả người hắn có thể thấy được sự sa sút và quẫn bách.

Trước kia hắn ta tốt xấu còn mặc được một thân vải bông, hiện tại đã biến thành nam nhân nhà quê mặc vải thô quần ngắn, có thể tưởng tượng được đối phương đã đến con đường cùng. Nếu không tên văn nhân kiêu ngạo kia sẽ không bao giờ đồng ý với yêu cầu của hắn, không có công việc nào miễn phí cả.

Từ trong trí nhớ của nguyên thân, Lâm Trạch tương đối hiểu biết về con người của Phương Sơn Nguyên, nhân phẩm rất tốt, học vấn cũng đủ.

Hiện tại hắn thiếu người, Phương Sơn Nguyên thiếu tiền, suy nghĩ một chút sẽ biết được lí do Phương Sơn Nguyên chủ động tới cửa, hắn đương nhiên là không có lí do từ chối.

Lâm Trạch rất sảng khoái gật đầu

“Hoan nghênh Phương huynh, nếu Phương huynh không ngại, hiện tại chúng ta có thể thương lượng khế ước, Phương huynh có thể ứng trước 50 lượng bạc tiền công sau khi kí xong.”

“Lâm huynh, ta......”

Vừa dứt lời, đôi mắt Phương Sơn Nguyên liền đỏ.

Vỗn dĩ lúc đầu hắn còn lo lắng mở miệng ứng trước tiền công sẽ không thành, kết quả Lâm Trạch chủ động nói ra, trong lòng hắn cảm kích đến mức không biết nên nói cái gì.

Mấy ngày hôm nay, hắn đi mượn tiền khắp nơi, xem như biết được lòng người ấm lạnh thế nào. Hắn cũng không phải là chưa đi tìm việc, nhưng khi,nhắc đến ứng trước mấy chục lượng bạc thì ai cũng lắc đầu, bạn bè thân thích càng trốn thật xa.

Cuối cùng cũng tìm được chính là làm tiên sinh cho nhà thương nhân, nhưng tiền công đối chi phí nhà hắn vẫn không đủ.

Hiện giờ Lâm Trạch sảng khoái như vậy, thật sự làm hắn cảm kích từ sâu trong đáy lòng.

Sau khi đọc kỹ tờ khế ước do Lâm Trạch viết, chắc chắn là không có chỗ bị hố, Phương Sơn Nguyên dứt khoát ấn dấu tay xuống, vì nương tử trong nhà triệt để đem bản thân đi bán.

Từ nay về sau, hắn không chừng sẽ làm công cho Lâm Trạch cả đời......

Ngẫm lại rất là bi thương, nhưng đối với Lâm Trạch mà nói đây là chuyện rất đáng mừng, đã giải quyết vấn đề lớn về thầy giáo ở trong tư thục, sao hắn có thể không cao hứng được?

Một trăm lượng bạc mời một tiên sinh trong một năm, đối với những người khác chính là lãng phí tiền bạc. Nhưng đặt ở chỗ Lâm Trạch chính là vụ mua bán rất có lời.

Lấy ánh mắt của người hiện đại mà nói, nhân lực vĩnh viễn là đáng giá nhất, mà nhân tài giống như mò kim đáy biển, hắn sẽ làm Phương Sơn Nguyên càng có giá trị hơn rất nhiều so với tiền lương.

Nhận khế ước của Phương Sơn Nguyên xong, Lâm Trạch tiếp tục đầu tư vào kế hoạch quy hoạch tư thục.

Ban ngày bận đến không ngừng chân, buổi tối chỉ có thể ôm phu lang ngủ mới thả lỏng được, phu phu hai người ta giúp em xoa chân, ta giúp huynh xoa vai, tình cảm càng thêm ngọt ngào hạnh phúc.

*************

Thời điểm Lâm Trạch vội xoay tròn như chong chóng, trong thôn cũng biết sinh ý bánh mì là của hắn, liền bàn tán kịch liệt.

Không sai, thực sự là kịch liệt.

Vì cái gì mà hình dung như vậy, tất nhiên là bởi vì 'bản chất gian thương' của Lâm Trạch quá xảo trá, định giá bánh mì và bánh kem quá mắc!

Trên thực tế theo ánh mắt của người hiện đại, Lâm Trạch cũng không có định giá quá mắc, bởi vì chi phí làm bánh kem và bánh mì cao, làm thủ công thì tốn nhiều công sức.

Không có máy móc hiện đại hỗ trợ, làm bánh mì và bánh kem hoàn toàn từ thủ công rất là tốn sức lực. Cho dù Lâm Trạch đã nghĩ cách làm dụng cụ đơn giản để hỗ trợ, trong khoảng thời gian này đánh lòng trắng trứng đã luyện cho tay hắn một tầng cơ bắp......

Cho nên, theo quan điểm của Lâm Trạch, hắn ra giá bánh mì và bánh kem gấp ba lần cũng không có vấn đề gì.

Nhưng đối với người trong thôn mà nói, trong mắt mọi người không đáng giá nhất chính là nhân lực, thôn dân bán đồ vật chưa bao giờ tính công sức của mình bỏ ra, bọn họ căn bản không có khái niệm về 'chi phí nhân công', trừ phi là giúp người khác.

Bởi vậy, khi biết được Lâm Trạch bán một cái bánh mì tới 6-7 văn tiền đã rất kinh ngạc, biết được Lâm Trạch bán một cái bánh kem bơ nhỏ tới mấy lượng bạc, quả thực miệng mở to có thể nhét được một quả trứng gà.

Khi nghe đến loại bánh lớn hơn, bánh kem bơ tầng bán ít nhất là 10 lượng bạc, trái tim không tốt sẽ bị chấn đến hôn mê.

Ông trời ơi, đây là bán đồ ngọt sao, Lâm Trạch là đi bán vàng thì đúng hơn!

Đây là ý nghĩ cuối cùng của toàn thôn.

Sau khi khiếp sợ xong, mọi người liền bắt đầu bàn tán kịch liệt.

Đa số bộ phận chính là hâm mộ, tán thưởng người đọc sách đúng là không giống người thường, làm cái gì cũng có thể phát tài. Chờ đến lúc nhà bọn bọ có bạc, cho dù cắn răng cũng phải đem mấy đứa nhỏ đi học tư thục mấy năm.

Có người hâm mộ, đương nhiên là có người ghen ghét, người có chút tâm tư bất chính vốn dĩ thấy ai cũng không bằng mình, thậm chí là không muốn người khác phát đạt hơn mình, liền khó tránh khỏi vài câu oán giận không công bằng.

Có người ghen ghét đến lợi hại hơn, đi khắp nơi nhiều chuyện.

Đối tượng nhiều chuyện ngoại trừ Trần Thục Cúc ra, chính là nhà Lâm nhị bá, trong đó nhà Lâm nhị bá là đối tượng cần được quan tâm.

Nguyên nhân rất đơn giản, bởi vì chuyện Lâm Trạch giao việc bán bánh mì cho hai tức phụ Hà gia làm, thân thích nhà mình thì ở trong thôn, lại tìm người ngoài mà đưa bạc, còn không phải là do bất mãn thân thích của mình sao.

“Yêm nói Lê Hoa nghe nè, rốt cuộc là Lâm Trạch nghĩ sao vậy, nam nhân của ngươi là bác hai của hắn, mỗi lần tới mùa thu hoạch hay làm việc gì nam nhân của ngươi đều đưa mấy đứa con theo tới phụ giúp Lưu Tam Quý. Hiện tại Lâm Trạch phát đạt rồi, sao hắn không tới giúp các ngươi vậy?”

“Đúng đó, Lê Hoa chắc là ngươi không biết, hai cái bà vợ Hà gia kia mỗi ngày đều giúp Lâm Trạch bán bánh mì nửa ngày, nghe nói tiền công là 20- 30 văn tiền đó, tiền công còn cao hơn nam nhân làm công nhật, chuyện tốt như vậy lại để cho người ngoài làm......”

Lê Hoa tên là Trương Lê Hoa, chính là tức phụ của Lâm nhị bá.

Mấy bà tám nhiều chuyện này không nói chuyện với Lâm nhị bá được, mấy ngày gần đây liền vây quanh Trương Lê Hoa nhiều chuyện.

Kỳ thật là nói nhiều chuyện, thực chất là bởi vì đỏ mắt Lâm Trạch kiếm được tiền, chuyên môn chạy tới nhiều chuyện châm ngòi ly gián tìm lại cân bằng trong lòng.

Nói cái gì mà Lâm Trạch coi trọng người ngoài hơn thân thích trong nhà, mất công mỗi năm Lâm nhị bá đều mang con theo tới hỗ trợ làm việc.

Trương Lê Hoa không có văn hóa gì, nhưng cũng phải là đồ ngốc, tại sao bà lại không biết mấy bà tám này tới đây để châm ngòi ly gián.

Tuy rằng trong lòng có chút hụt hẫng khi Lâm Trạch giúp Hà gia lại không giúp nhà mình, nhưng cũng không thể mất mặt trước người ngoài được, bà cười ha hả cho có lệ, chờ trở về nhà mới cùng nam nhân của mình nói về vấn đề của Lâm Trạch.

Đám bà tám nhiều chuyện đó thực sự rất đáng ghét, nhưng lời bọn họ nói là sự thật.

Nếu gia đình bọn họ không có quan hệ tốt với Lâm Trạch thì thôi, nhưng mấy năm nay nam nhân nhà mình lại đối xử rất tốt với nhà Lâm Trạch. Mặc kệ trước đây cha mẹ chồng có phân gia bất công, mấy năm nay vẫn chiếu cố tốt cả nhà đệ đệ.

Mấy năm trước hai anh em Lâm Trạch thiếu tiền nhập học ở tư thục, Lâm Tam Quý đều tới cửa mượn tiền nam nhân nhà bà. Hiện tại Lâm Trạch đã phát đạt, lại quên nhà bà không chừa một mảnh, làm trong lòng ai cũng cảm thất bất bình.....

“Mẹ, người trong thôn chính là thích nhiều chuyện, sao đường ca lại có khả năng kiếm nhiều tiền như vậy, còn không phải là bán thức ăn sao. Điểm tâm của Tiên Nhạc Cư nổi tiếng nhất ở trấn trên cũng bán mắc như vậy, người trong thôn đều thích nói bừa lên.”

Mấy đứa con nhà Lâm nhị bá đều có tình tính thành thật hàm hậu, nam nhân ở phương diện này tương đối trì độn, cho nên không quá tin tưởng.

Giá cả bánh mì thì có thể hỏi thăm, nhưng bánh kem chỉ có khách hàng VIP đặt trước, cho nên cụ thể bao nhiêu tiền cũng không có nhiều người biết, tin tức này truyền từ mấy hạ nhân trong gia đình giàu có mà ra, có đúng hay không chỉ có người mua mới biết được.

“Đúng vậy, nếu thực sự kiếm nhiều tiền như vậy, tại sao đường ca lại không sửa nhà? Hiện tại nhà cũ của đường ca ở mùa hè thì còn được, mùa đông có thể bực bội. Cho dù là kiếm được tiền thật, mỗi ngày trời chưa sáng đường ca đã đi bán, rất là vất vả, có chỗ nào nhẹ nhàng giống như người trong thôn nói, làm thức ăn liền phát đạt, còn phải chờ bao lâu mới được......”

Tóm lại, mặc kệ nói như thế nào thì mấy đứa con nhà Lâm lão nhị cũng không tin, bởi vì điều này không thể tưởng tượng được.

“Chính là lúc Lạc ca nhi và Hà Hướng Phong thành thân, Lâm Trạch đã tặng bọn họ mấy cái thẻ 'duy ái bỉ ' gì đó, cái rẻ nhất cũng là 1 lượng bạc một cái, chuyện này không thể giả được.”

Trương Lê Hoa cũng không quá tin tưởng bánh mì và bánh kem có thể kiếm nhiều tiền như vậy, nhưng mấy ngày nay Lâm Trạch có chỗ lợi vẫn luôn chiếu cố Hà gia, không chiếu cố thân thích nhà mình là sự thật.

“Đó là đồ vật của người ta, người ta muốn làm gì thì là chuyện của người ta, chúng ta làm tốt chuyện của mình là được, đừng có suốt ngày nghĩ đông nghĩ tây, không có người khác nuôi chúng ta không có cơm ăn sao?”

“Chúng ta làm những việc xứng đáng với bản thân là được, lúc trước cha mẹ phân gia bất công, nhưng tam đệ đã lén lút đem đưa trở về hết rồi, trước kia lúc nhà tam đệ chưa xảy ra việc gì, chúng ta không phải cũng thơm lây theo sao?”

“Lâm gia chúng ta ở trong thôn cũng không có thân thích gì nhiều, chẳng lẽ bà muốn giống như đại ca, cả đời không qua lại với nhau?”

“Lúc lão đại lão nhị chưa có định hôn, ai là người dạy Thạch ca nhi và Hồng Hồng biết chữ? Quản mấy người nhiều chuyện trong thôn làm cái gì, ăn cơm!”

Lâm nhị bá là đương gia có uy tín rõ nhất, đập bàn một cái giáo huấn lại người trong nhà.

Trương Lê Hoa tuy rằng còn có điểm ngăn cách, nhưng nam nhân của bà nói cũng không sai, để mấy tiểu ca nhi và nha đầu trong nhà học chữ do Trạch dạy mấy ngày cũng là tiện nghi nhất rồi, cần gì quản người khác.

Gật đầu ăn cơm, đem những lời phiền nhiễu của mấy người nhiều chuyện trong thôn vứt ra sau đầu.

Mấy đứa con trong nhà càng khù khờ, thành thật và quy củ, chỉ cần mỗi ngày được ăn cơm no, bọn họ cũng không có ý kiến gì.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.