Nông Môn Khoa Cử Chi Kiếm Tiền, Khảo Thí, Dưỡng Gia

Chương 30: Chương 30: Cùng trường trào phúng




Vì Lâm Trạch có nhiều chiều trò nên các chủ sạp xung quanh không thoát khỏi ma trảo của hắn, hào hứng bỏ tiền ra mua bánh mì.

Rốt cuộc bánh mì có giá cao, đa số mọi người trong chợ đều từ trong thôn tới bán đồ, tính toán chi tiêu tiền bạc rất tỉ mỉ, cho nên mỗi người cũng không mua nhiều, chỉ là mua về cho các hài tử ăn thử đồ ngọt mới mà thôi.

Nhưng đối với người ở trấn trên mà nói, chi tiêu tiền bạc sảng khoái hơn nhiều.

Hầu hết người nào ăn thử bánh mì rồi đều bỏ tiền mua nhiều hơn, còn có hài tử nắm tay phụ huynh kéo lại đây, là do hình dáng của bánh mì nhân mứt trái cây rừng quá đáng yêu.

Hương vị ngon hơn điểm tâm của Nhạc Tiên Cư, giá cả còn rẻ hơn Nhạc Tiên Cư, người mua cảm thấy mình rất là lời

Ngoài ra, sạp của Lâm Trạch còn rất sạch sẽ, lấy bánh mì cũng dùng cái kẹp trúc gắp, tay không hề đụng vào cái bánh nửa điểm, cuối cùng bỏ bánh mì vào hộp giấy dựng bánh có dòng chữ 'Nhất Kiến Chung Tình*', nhìn vào rất là đẹp mắt, không giống với giấy gói đồ ăn vặt mấy văn tiền bên kia đường.

Nhất kiến chung tình*: ý chỉ nam nữ chỉ gặp nhau một lần liền nảy sinh tỉnh cảm, gặp một lần liền yêu quý đối phương.

Đồ ngọt mới mẻ độc lạ, hộp giấy đựng bánh càng tinh xảo điệu nghệ hiếm lạ, ở cổ đại chưa ai từng thấy loại hộp giấy này, ý tưởng này mới mẻ độc đáo hấp dẫn ánh mắt người nhìn, càng nhìn càng thích.

Còn có dòng chữ trên hộp đựng bánh, người nào mà biết chữ đều có ánh mắt thâm ý nhìn về Chương Tụ

“Ai nha, Nhất Kiến Chung Tình, vị tướng công này đúng là lấy cái tên rất hay.”

“Thẩm chê cười rồi, phu lang sau khi gả cho ta sau đã làm việc vất vả, ta chỉ có thể làm cho em ấy có niềm vui như vậy. Cũng hy vọng mọi người ăn qua đồ ngọt nhà ta làm, đều nhất kiến chung tình với đồ ngọt nhà ta.”

Lâm Trạch có thái độ khiêm tốn, nhưng biểu tình viết ra chính là khoe ân ái.

Mọi người nghe thấy đều cười không ngừng, không phải là giễu cợt mà nụ cười bị hạnh phúc đánh vào, mọi người chưa từng thấy ai có da mặt dày lại quang minh chính đại biểu đạt tình cảm với phu lang.

Nếu mọi người là người hiện đại, nhất định sẽ dâng tặng cho hắn một biệt hiệu 'hội thê cuồng ma*'.

Hộ thê cuồng ma: rất thích vợ mình, không phân biệt được phải trái thị phi đúng sai, cưng chiều vợ mình vô điều kiện.

Đối mặt với ánh mắt và nụ cười của mọi người, Chương Tụ suýt chút nữa đỏ bừng từ đầu đến chân.

Lâm Trạch thật là không biết mắc cỡ, những lời xấu hổ này như vậy sao có thể nói trước mặt mọi người.

Tuy rằng có hơi ảo não, nhưng được Lâm Trạch thừa nhận thân phận và yêu thương trước mặt mọi người làm cậu rất là thích, không ai không thích người yêu của mình giới thiệu mình với người khác như vậy, biểu tình sủng nịch cùng thoải mái hào phóng.

Lấy tài ăn nói của Lâm Trạch, những khách hàng khó tính trước kia hắn đều giải quyết được hết, hiện tại lấy lòng các đại thúc đại thẩm trong chợ quả thực là chuyện dễ dàng

Phàm là những người đi ngang qua sạp đồ ngọt của hắn đều dừng lại, bị hắn dụ dỗ đến cao hứng vô cùng mà tiêu tiền mua bánh mì.

Mang theo 150 ổ bánh mì ra bán, chưa đến một canh giờ liền bán hết sạch, kiếm được hơn 600 văn tiền.

Chủ yếu là có không ít người mua về cho hài tử ăn thử, vì quá ngon nên đâm ra nghiện chạy đến làm khách hàng quen, lúc này mới bán hết nhanh như vậy, vì các hài tử nên mọi người đều sẵn sàng mua cho chúng ăn

Lúc này mới là ngày đầu tiên, còn rất nhiều người chưa biết tới bánh mì, chờ sau khi danh tiếng truyền đi khắp nơi, thu nhập mỗi ngày chắc chắn là khả quan

Chương Tụ cực kỳ hưng phấn ôm túi tiền, thật không nghĩ tới người ở trấn chịu tiêu tiền như vậy, nếu nghề này vẫn tiếp tục duy trì, trong nhà sẽ không còn phải lo cơm áo gạo tiền nữa.

-

Tiễn xong các khách hàng chưa mua kịp bánh mì, hai phu phu mới thu dọn tất cả đồ đạc. Sau đó ăn trưa bằng tô mì không rồi đi đến tiệm tạp hóa mua những đồ vật mà trong nhà đang thiếu.

Nhà cũ còn thiếu nhiều đồ vật trong nhà, khoảng thời gian này đều dùng tạm những đồ vật cũ còn sót lại.

Còn mua thêm nguyên liệu làm bánh mì, dụng cụ nhà bếp, giấy làm hộp đựng bánh; mặt khác Lâm Trạch cần có sách vở ôn tập, giấy và bút mực cũng phải mua.

Bởi vì mua sắm nhiều nên ông chủ tiệm tạp hóa rất nhiệt tình tiếp đón, biết Lâm Trạch sau này sẽ thường xuyên đến mua lượng lớn gạo, bột mì và ngũ cốc, cho nên việc Lâm Trạch muốn gửi tủ trúc ở đây ông chủ cũng sảng khoái đáp ứng.

Lâm Trạch vốn dĩ muốn trả phí gửi đồ nhưng ông chủ không muốn, nói là hợp tác cùng với khách hàng.

Mua linh tinh vụn vặt ở tiệm tạp hóa tới vài lượng bạc, tuy rằng Chương Tụ đau lòng số tiền đó nhưng Lâm Trạch cảm thấy số tiền này không thể không tiêu.

Cũng không có cách khác, gạo, bột mì, ngũ cốc là đồ vật rất bình thường ở hiện đại, nhưng đặt ở nơi này đều là đồ tốt. Nồi sắt, chén, đĩa ở đây giá không hề rẻ, mọi thứ đó điều cần sử dụng ở trong nhà, nếu muốn tiết kiệm cũng không được.

Kỳ thật những đồ vật đó như muối bỏ biển thôi, đồ vật trong thư phòng mới chân chính là nhiều tiền.

“Ba bộ sách dạy 3 vạn* chữ vỡ lòng, 10 xấp giấy Tuyên Thành loại kém, một thỏi mực loại thường, một quyển khóa luận tập thi hương, tổng cộng là 13 lượng 450 văn tiền.”

3 vạn* = 30.000

Lâm Trạch đứng trước quầy tính tiền nghe tiểu nhị tính giá cả xong, hắn cố gắng nhịn xuống không chửi má nó.

Hắn đã hiểu vì sao Lâm Kiến Văn phải vì tiền bạc trong nhà mà có thể âm hiểm hại đại ca của mình, sự thật người nghèo ở cổ đại không nên đọc sách!

Hắn chỉ mua mấy cuốn sách, một ít giấy Tuyên Thành loại kém và một thỏi mực, liền tiêu hết phân nửa bạc hiện tại mà hắn đang có, chỉ có trời mới biết Lâm Tam Quý lúc trước cắn răng như thế nào mới cho hai nhi tử đọc sách.

Cũng may là nguyên chủ đem những cuốc sách trước kia đều đọc đến thuộc lòng, bằng không Lâm Trạch sẽ không có ý niệm đi thi khoa cử, hắn chỉ nghĩ có công danh để hộ thân thôi, không nghĩ tới học trong đầu toàn chi, hồ, giả, dã, còn phải tốn tiền như vậy.

“Tướng công, hay là chúng ta đừng mua ba bộ 3 vạn chữ nữa, huynh niệm cho ta nghe ta vẫn có thể học được”

Chương Tụ nghe tiểu nhị báo giá xong tim gan như bị lấy máu, cậu cũng không nghĩ mua vài quyển sách lại mắc như thế.

3 vạn chữ là Lâm Trạch mua cho cậu học, chính là ba cuốn sách trong truyền thuyết 'Tam Tự Kinh', ' Bách Gia Tính ' và 'Thiên Tự Văn', là những cuốn sách chuyên dạy chữ vỡ lòng.

Lâm gia trước kia có ba bộ sách này, nhưng vì hai nhi tử lớn lên đều phải học sách mới, nên phải bán ba bộ sách đó để lấy bạc mua sách mới, nhà nghèo đọc sách đều tiết kiệm như vậy.

Nếu muốn dạy Chương Tụ học chữ, Lâm Trạch đều có tính toán hết cả, giáo trình dạy học không thể thiếu.

“Không được, tất cả đều phải cần, tiểu nhị gói lại hết đi”

Ủy khuất ai cũng không thể khuất phu lang của mình, mua đồ vật cho Chương Tụ, Lâm Trạch không cần tiết kiệm bạc.

Lại nói ba bộ sách 3 vạn chữ không mắc lắm, nếu mắc nhất là quyển hắn dùng để nghiên cứu trọng điểm kỳ thi hương 'Khoá luận tập thi hương' đây là cuốn sách có những quy tắc cần thiết cho sĩ tử!

“Được rồi, Tú Tài Lang xin chờ một lát.”

Những người giống như Lâm Trạch trong túi không có tiền, tiểu nhị thấy không ít, cũng không có thái độ không kiên nhẫn, thái độ tốt đẹp mới buôn bán suôn sẻ được.

“Này, không phải là Lâm huynh đây sao? Còn mua khóa luận tập? Lâm huynh năm nay còn muốn tham gia thi hương nữa sao, chẳng lẽ có vị thần y trị hết bệnh của Lâm huynh rồi sao?”

Vào lúc này, trong cửa hàng bỗng nhiên có hai thư sinh trẻ tuổi mặc trường bào.

Đối phương ăn mặc bình thường, trên tay không quạt xếp mắc tiền, chắc hẳn là con nhà bình thường, nhưng nét mặt lại cao ngạo và...... giễu cợt.

Lâm Trạch quay đầu lại liền nhận biết đối phương là ai, là bạn học cũ của nguyên thân ở tư thục có quan hệ không tốt lắm.

Nếu không có quan hệ tốt và đối phương cũng không có bối cảnh gì, Lâm Trạch tự nhiên cũng không lo lắng.

Lâm Trạch cười nhạt liền quay ra.

“Nguyên lai là Vương huynh và Tiền huynh, vài ngày trước đó nghe nói các ngươi lại đi thi đồng sinh, hiện tại đã sớm có tên trên bảng rồi đi, không biết lần này hai vị có thi đậu không? Nhớ trước đây cùng hai vị học chung tư thục tới bây giờ, cũng đã 10 năm trôi qua rồi, ta vẫn luôn chờ các ngươi mời ta ăn tiệc đậu tú tài đó”

Tú tài ở Đại Tắc đều được triều đình ban cho ngọc bội để biểu hiện thân phận của mình, hai người trước mặt đều không có, tự nhiên là chưa có đậu công danh tú tài.

Ngay cả tư cách này còn dám cười nguyên thân nhiều lần không thi đậu, nguyên thân dù sao cũng là tú tài, sao có thể để loại người này bỏ đá xuống giếng.

Nguyên thân trước kia thiên phú hơn người, bạn học cùng tư thục đố kỵ không ít, hai người này chính là một trong số đó thôi, không cần để vào mắt.

Hai người bọn họ nghĩ tới Lâm Trạch lợi hại như vậy, một câu liền làm họ ra xấu mặt

“Lâm Trạch, ngươi đừng tưởng tuổi nhỏ đậu đồng sinh làm tú tài là ghê gớm lắm, dù có thiên phú lại ra sao cũng mắc phải bệnh vào trường thi là ngất xỉu, đời này ngươi chính là một phế nhân, còn dám chạy tới đây mua sách, còn si tâm vọng tưởng đi thi nữa sao, ngươi cứ nằm mơ vào ban ngày đi”

“Đây là người hoán hôn với ngươi? Là ca nhi sao, cũng đúng, loại người giống như suy đồi đạo đức nhân cơ hội say rượu xông vào phòng khuê nữ nhà người ta, cô nương nhà ai mà dám gả cho ngươi, có thể cưới được ca nhi làm việc nuôi ngươi, Lâm Trạch ngươi đúng là gặp may mắn, chúng ta hâm mộ vô cùng, ha ha ha......”

Thôn dân sợ chuyện của Lâm gia làm ảnh hưởng tới thanh danh của thôn, miệng đều giữ kín, chuyện Lâm gia phát sinh gần đây cũng chưa dám nói với bên ngoài.

Cho nên hai người trước mặt không biết, Lâm Trạch không phải là 'Lâm Trạch' ăn nói vụng về bị người chê cười trước đây, bọn họ mỗi lần thấy 'Lâm Trạch' đều chê cười đả kích như vậy, 'hắn' đã từng khiến bọn họ phải ngẩn đầu nhìn lên, hiện tại còn không ưu tú bằng bọn họ.

Bất quá loại chế nhạo này đối với Lâm Trạch hoàn toàn không đau không ngứa, nửa điểm cảm giác đều không có.

Lâm Trạch chỉ cảm thấy hai người trước như ruồi bọ ồn ào làm phiền người khác, chẳng phải là chuyện chê cười đả kích vào chuyện người ta đau đớn nhất sao, ai mà chả biết.

“Hai vị huynh đài đúng là mắt sáng như đuốc, Lâm mỗ may mắn lắm mới cưới được ca nhi như vậy làm phu lang, nhưng mà ta thấy ấn đường của hai vị huynh đài biến thành màu đen, xem ra mọi việc gần gây không thuận, không chừng lại rớt kì thi đồng sinh đi?”

“Ai, thi không đậu hai vị cũng đừng nản chí, lần sau tiếp tục thi là được, dù sao các ngươi cũng thi mười năm rồi, rớt thêm vài lần cũng không sao, vấp té chỗ nào thì đứng dậy chỗ đó, mà nơi vấp té rồi lại té thêm nữa chính là......”

“Bất quá ta có lời này không thể không nói, hai vị huynh đài chớ trách ta nói chuyện ngay thẳng, nếu ấn đường hai vị biến thành màu đen thì đừng có ra ngoài đường nữa, bản thân mình gặp xui xẻo cũng không quan trọng, liên luỵ đến người khác thì không được đâu. May mắn là phu lang nhà ta có vượng khí giúp ta, ta mới có thể ngăn cản xui xẻo đánh vào. Trong nhà ta còn có chuyện, không lải nhải với các ngươi nữa, các ngươi từ từ nhìn sách, nhưng nhớ kỹ ngàn vạn đừng chạm vào, bằng không xui xẻo sẽ linh nghiệm đó.”

Làm bộ dáng nghiêm túc chỉ điểm, Lâm Trạch nói xong liền cầm đồ vật của mình, nắm tay Chương Tụ rời đi.

Phủi tay mà đi, để lại hai người Vương Tiền đứng tại chỗ sắc mặt tức biến thành màu gan heo.

Muốn mắng Lâm Trạch đến sảng khoái liền không thấy bóng dáng, quả thực tức muốn chết, chỉ có thể phất tay áo rời đi.

Lâm Trạch hôm nay miệng rất hại!

Tiểu nhị xem trận xung đột đến lắc đầu, loại cãi nhau này hắn cũng thấy nhiều rồi, kỳ thật không phải người đọc sách nào cũng có đạo đức tốt như bá tánh thường nghĩ, bên trong xấu xa không ít đâu.

Ngoại trừ tiểu nhị trong cửa hàng sách, ở góc khác có lão béo trung niên xem kịch xong rồi, trong lòng mừng rỡ không kịp.

“Lưu tiểu nhị, vừa rồi người tướng công mang theo phu lang kia là ai vậy? Ta nhìn rất thú vị, nghe vừa rồi bọn họ cãi nhau, tướng công kia là tú tài sao? Thật không nghĩ tới, hắn tại sao không mang theo ngọc bội có công danh tú tài ra ngoài, có công danh rồi người khác cũng không dám mạo phạm đi.”

Lý Quảng Tài đi đến cửa hàng sách cùng tiểu nhị nói chuyện.

Hắn thường tới cửa hàng sách mua giấy và bút mực cho nhi tử, tiểu nhị cùng rất quen thuộc với hắn, đối với chuyện hắn hỏi tiểu nhị cũngtrả lời thân thiện

“Ông chủ Lý lại muốn mời tú tài kia làm tiên sinh cho con ngài sao? Ta khuyên ngài vẫn là thôi đi, mời sư niệm sách rất là quan trọng, vị tú tài kia ở trấn trên thanh danh không tốt lắm, còn đắc tội với Ngụy phu tử tư thục Đông Quách, ngài nếu tìm hắn dạy, tú tài trấn trên sau này cũng không dạy nhi tử ngài nữa”

“Ai, ta cũng không có biện pháp khác, mấy hôm trước tiểu hỗn đản nhà ta lại làm tiên sinh tức giận đi rồi, lúc này còn muốn mời người khác, hiện tại tú tài toàn bộ trấn trên cùng với mười mấy cái thôn khác thấy nhà ta như thấy ôn dịch vậy.”

Lý Quảng Tài nhắc tới việc tìm tiên sinh cho nhi tử tìm tiên sinh liền đau đầu không thôi, hắn già rồi mới có con, lúc đầu thì cao hứng, ai biết về sau lại nuôi thành tiểu tổ tông.

“Quay trở lại lúc nãy đi, vị tú tài vừa rồi không tồi, thanh danh hắn không tốt như thế nào? Sao còn đắc tội vỡi Ngụy phu tử tư thục Đông Quách? Ngụy phu tử là người đức cao vọng trọng mà.”

“Chuyện đó kể ra thì rất là dài, tú tài kia tên là Lâm Trạch, trước kia là học trò rất có danh tiếng ở trấn trên rất......”

Cửa hàng sách tạm thời không có khách hàng khác, Lưu tiểu nhị nhàm chán nhiều chuyện đến hăng say.

Lý Quảng Tài chính là ông chủ tơ lụa ở phố đông, không tính viên ngoại lớn, nhưng cũng có chút thân thế, đối phương cảm thấy hứng thú, hắn nói ra khẳng định có thể được không ít tiền thưởng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.